Tần Vô Song đang muốn gõ cửa, lại đột nhiên buông tay, nói với Vân
Khuynh:
“Kỳ thực, Khuynh nhi, đừng nói mọi người không phản đối. Cho dù bọn
họ phản đối, ta cũng sẽ kiên trì cho rằng sự lựa chọn của ta là chính xác, sẽ
không vứt bỏ ngươi.”
Nói xong không đợi Vân Khuynh phản ứng liền gõ cửa.
Tần Vô Phong số khổ, quả nhiên là sớm đã ngồi công tác ngay ngắn
trong thư phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn ngừng bút trong tay, xoa nhẹ
huyệt Thái Dương hai bên, có chút uể oải nói:
“Tiến đến.”
Vô Song lập tức đẩy cửa ra, kéo Vân Khuynh đang ở trạng thái ngốc
lăng vào cửa.
Tần Vô Phong giương mắt nhìn thấy Vô Song và Vân Khuynh, ánh mắt
cứng lại, tiếp theo khôi phục lãnh tĩnh.
Vân Khuynh đang tiêu hóa lời Vô Song nói, ngẩng đầu nhìn Vô Song,
đang muốn nói cái gì đó với hắn, lại đột nhiên ý thức được Tần Vô Phong ở
đây, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tần Vô Phong, có chút ngại ngùng kêu
lên:
“Đại ca, buổi sáng tốt lành.”
Tiếng đại ca này, không hiểu vì sao, nghe vào trong tai Tần Vô Phong, có
chút chói tai nói không nên lời.
Tần Vô Song từ lâu đã đĩnh đạc ngồi vào một bên, vẫy tay hướng Vân
Khuynh:
“Khuynh nhi, đến, ngồi đây đi.”