Nghĩ vậy, hắn thả người nhảy lên, nhảy đến mặt trên cành cây, rốt cục ở
trên cành tìm thấy một người nam tử ngân bào, cầm lấy áo người nọ, đem
người nọ mang xuống dưới.
Giống như lời của nam tử áo lam, nam tử này đích thật triệt để hôn mê,
ngay cả một tia ý thức cũng không có.
“Là hắn sao?”
Tần Vô Phong ném xuống người trong tay, nói với nam tử áo lam, sắc
mặt không có biểu tình của nam tử áo lam hơi hơi đổi, tuy rằng rơi xuống
hạ phong nhưng khí thế không chút nào thua:
“Đúng, vị này chính là công tử nhà ta, thỉnh hai vị cứu cứu công tử.”
Tần Vô Phong buông xuống mi mắt:
“Ngươi tự thân khó bảo toàn, lại có tư cách gì để cho chúng ta cứu công
tử nhà ngươi?”
Nam tử áo lam giật mình, Vân Khuynh có chút không thể tin nổi nhìn
Tần Vô Phong:
“Đại ca?”
Y không nghĩ Tần Vô Phong là loại người sẽ vì thù lao mà ra tay cứu
người.
Tần Vô Phong trấn an nhìn y, ý bảo y trước đó không nên mở miệng, sau
đó nói với nam tử áo lam:
“Tối thiểu, ngươi phải nói cho chúng ta biết, nếu như cứu các ngươi,
chúng ta sẽ có lợi ích gì? Đừng là chờ tới khi chúng ta cứu các ngươi, các
ngươi lại mang đến cho chúng ta một thân phiền phức.”