KHUYNH TẪN TRIỀN MIÊN - Trang 739

Vân Khuynh có chút không giải thích được hỏi Tần Vô Phong, đáy lòng

có chút buồn bực.

Mấy ngày nay y không dám nghĩ cũng không dám hỏi tin tức về Tần Vô

Song, chỉ mong chờ Tần Vô Song có thể dùng phương pháp gì truyền tin
về, thật vất vả mới nhận được thư, tuy rằng quan sát phần lớn đều là nói về
y, thế nhưng vì sao người nhận không phải y, mà là đại ca???

Lẽ nào ở trong lòng Vô Song, y kỳ thực không đáng tin???

Tần Vô Phong thấy Vân Khuynh như vậy thì giật mình:

“Vô Song chỉ là không muốn ngươi quan tâm việc này, cũng không

muốn ngươi xúc cảnh sinh tình quá độ tưởng niệm mà thôi... Ngươi xem,
trong thư của hắn, đều là nhắc tới ngươi.”

Vân Khuynh suy nghĩ một chút, vì Vô Song cẩn thận tỉ mỉ mà có chút

cảm động, nói với Tần Vô Phong:

“Đại ca, phong thư này, cho ta viết hồi âm được không???”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Đương nhiên.”

Vân Khuynh lập tức lấy bút mực, bắt đầu hồi âm, rõ ràng đầy bụng có lời

muốn nói, nhưng khi động bút, lại không biết nên nói từ đâu, nói đến cái gì,
thực sự là buồn chết người.

Vân Khuynh nâng bút, ngơ ngác nghĩ rốt cuộc phải viết từ đâu, bởi vì

thời gian ngẩn người tương đối dài, mực nước trên ngòi bút rơi lên mặt
giấy Tuyên Thành đặt trên mặt bàn, thoáng cái loang ra một điểm đen.

Đầy lời muốn nói của y, từng giọt từng giọt biến mất từ trong đầu, đầu óc

biến thành trống rỗng, dần dần, y có chút căm tức mình vô dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.