Vân Thù ngừng giãy dụa, thanh âm như vậy, hơi trầm thấp, tràn ngập
chính nghĩa, dễ nghe không thể tin nổi... Thật muốn, thật muốn nhìn dáng
vẻ của hắn nga...
Còn có... Hắn nói, nàng là cô nương mỹ lệ...
Khuôn mặt Vân Thù, chậm rãi đỏ lên.
Sau đó nàng nghe thấy bang bang thương thương tiếng đánh nhau, tiếng
đánh nhau duy trì không được bao lâu liền biến mất.
Tần Vô Phong liếc mắt ra hiệu cho Long Dạ và Long Liễm bay đi, nhìn
về phía Vân Thù, đôi lông mày càng nhíu càng chặt.
Nữ nhân nhìn qua còn chẳng chỉnh tề bằng nữ tử thôn quê này, thực sự là
một tiểu thư khuê các sao?
Đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng hắn như trước sửa sang lại
quần áo, đi về phía Vân Thù, ôn nhu nói: “Cô nương, ngươi không sao
chứ?”