Lúc hắn đi, Long Dạ và Long Liễm vẫn đang bắt lấy Vân Thù bị che mắt
dạo quanh một cái ngõ cụt.
Long Dạ vừa đi vừa nói lời kịch lúc trước đã chuẩn bị sẵn:
“Tiểu nha đầu này tuy rằng cái miệng lợi hại một chút, điêu ngoa một
chút, nhưng cũng không phải là không có bề ngoài, khuôn mặt này nhìn
cũng không tệ.”
Trên khuôn mặt lãnh diễm của Long Liễm vẫn như trước không có biểu
tình, ngoài miệng lại nói cực kỳ sinh động:
“Đúng vậy, bán vào thanh lâu biết đâu cũng kiếm được không ít.”
Vân Thù một thân áo bông trắng đã sớm bẩn thỉu lộn xộn cực kỳ, cổ tay
nàng bị trói, mái tóc đen dài mất trật tự giống như cái ổ gà, đôi mắt bị
miếng vải đen bịt lại.
Nghe Long Liễm nói, cổ tay bị trói của nàng lập tức giãy dụa, trong cái
miệng nhỏ nhắn non hồng liên tục phun ra tiếng chửi bới:
“Hai người cẩu nam nữ các ngươi, hai tên hỗn đản, nếu để cha ta biết lập
tức sẽ tâu lên hoàng thượng tịch thu toàn gia các ngươi!!! Sau này ta sẽ là
thái tử phi, các ngươi dám động ta, dám bán ta thử xem... Hanh hanh... Các
ngươi cứ chờ bị thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử, không được chết tử tế
đi!!! Dám đối xử với ta như vậy, một ngày nào đó các ngươi sẽ nhận được
báo ứng!!!”
Long Liễm nhíu chặt mày ngài, trên khuôn mặt lãnh diễm lộ ra tràn đầy
chán ghét, trong ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng nghiêm khắc.
“Còn kêu thêm ta không chỉ muốn bán ngươi, còn muốn cắt lưỡi của
ngươi.”