Không sao, Vân Thù quên, hắn sẽ giúp nàng nhớ lại.
Tần Vô Phong mang lên khuôn mặt Tần Vô Song, vẫn cười ôn hòa như
trước, lời nói thâm sâu:
“Vân Thù cô nương có thấy mệt mỏi? Có muốn đến nhà tại hạ rửa mặt
chải đầu nghỉ ngơi một chút không?”
Vân Thù cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa nhìn liền thất kinh, sắc mặt
tức giận phi thường: “Hai người vương bát kia...”
Mắng đến nửa câu lập tức nhớ đến ân nhân cứu mạng ôn nhu tiêu sái
ngay ở trước mắt, nàng liền không dám mắng tiếp.
Chỉ có thể gật đầu: “Vậy phiền phức Vô Song.”
Tần Vô Phong rõ ràng vẫn khách khí gọi nàng cô nương, nàng lại tự
động gọi tên Vô Song, thật đúng là không biết thẹn.
Tần Vô Phong ở trong lòng nhớ lại từng hành động của nữ nhân này,
càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Vương gia Vân phủ nhất định là mắt bị mù, bảo bối một nữ nhi thô lỗ
không thể chịu được, lại còn vắng vẻ Vân Khuynh ôn nhu thiện lương.
Nhưng mà, vắng vẻ cũng tốt, bảo bối Vân phủ đánh mất, vậy để Tần gia
bọn họ cẩn thận bảo vệ đi!
Trong lòng Tần Vô Phong cảm thán, cái này là duyên phận, hắn hiện tại
thật không biết, nếu như ngày trước người được gả tới là Vân Thù, Tần phủ
sau này không biết sẽ ra sao.
Tần Vô Phong dẫn Vân Thù ra khỏi ngõ cụt.