Ngô Nhược Thuỵ bị tiếng quát mang theo âm lực hùng hậu của Cố Diệp
Huy làm cho một trận rùng mình. Trong lòng bà ta lúc này phát lạnh, nào
còn một chút bóng dáng hung ác trước kia. Sắc mặt tái nhợt, vội vàng phù
phù hai tiếng trượt khỏi ghế quỳ xuống đất. Hướng ông cụng đầu bang
bang.
" Lão gia gia, là con dâu sai rồi! Lão gia gia, con dâu không phải cố ý hạ
dược vào thức ăn của người. Càng không muốn trói giam người. Con dâu là
vạn sự bất đắc dĩ mới làm như vậy, lão gia gia đại nhân đại lượng tha thứ
cho con dâu lần này đi!"
Ngô Nhược Thuỵ cụng đầu bang bang trên mặt đất nhưng lực rất nhẹ.
Bằng chứng là trên trán bà ta một dấu vết ửng đỏ cũng không hề lưu lại.
Thật chính là hư trương thanh thế đủ lớn a!
" Ngươi vạn sự bất đắc dĩ?"
Cố Diệp Huy thật thong thả cười, ánh mắt nhìn Ngô Nhược Thuỵ càng
thêm vài phần chán ghét.
" Ngươi vạn sự bất đắc dĩ hay không trong lòng ngươi hẳn rõ nhất. Vài
ngày trước ngươi quả thật có tiếng nói đâu. Ngươi nói cái gì, ngươi cũng
đừng có quên. Muốn đem gia sản Cố gia thất thoát ra ngoài, còn muốn
nhúng chàm tôn nữ của ta chỉ vì muốn vài viên Trú Nhan đan. Ngươi muốn
xinh đẹp điên luôn rồi. Liền ngay cả những hành động muông thú lười phải
làm ngươi cũng dám làm. Ta nói cho ngươi biết, Trú Nhan đan cũng không
thể làm ngươi xinh đẹp hơn!"
Cố Diệp Huy lạnh lùng đem lời nói hết.
Ngô Nhược Thuỵ đang liên tục dập đầu nghe thế cũng dừng lại. Hai bàn
ta chống trên mặt đất nắm chặt lộ ra khớp xương trắng thoạt nhìn vô cùng
ghê người. Bờ vai của bà ta cũng theo đó không ngừng run rẩy.