KHUYNH THẾ THIÊN TÀI - Trang 457

Nàng vốn đã chán ghét hành động ỷ thế hiếp người của nàng ta nhưng vì

chuyện không liên quan đến nàng nên nàng cũng lười xen vào.

Thế mà nàng ta không biết điều như vậy? Muốn đụng vào nàng là tự

nàng ta muốn chết!

Lạc Y nhanh chóng bắt lấy tay của Lam Ngọc Hân. Ngón tay lần tìm

đúng vị trí trọng yếu nhất mà mạnh mẽ siết chặt, khiến xương nàng ta trực
tiếp vỡ vụn.

Từng tiếng răng rắc thê lương của xương cốt gãy vang lên. Lam Ngọc

Hân không chịu nổi đau đớn hét to như heo bị chọc tiết.

Nàng ta vốn là cành vàng lá ngọc, bị trầy da còn đau muốn chết chứ

đừng nói là phải thừa nhận nỗi đau đớn kinh khủng thế này.

Người xung quanh không một ai ra vẻ muốn can ngăn. Kể cả người hầu

của Lam Ngọc Hân. Bọn họ vốn đã không còn người thân, bán đi làm nô tì
nhưng cũng vừa hết hạn. Dù sao cũng phải rời khỏi Lam Vương phủ, phải
đi cho thống khoái mới được.

Lam Ngọc Hân thấy không ai can, trong lòng sợ hãi kèm với đau đớn

trên thân thể khiến nàng ta càng thêm thống khổ nhưng vẫn cố cắn răng nói
cứng.

"Ngươi...Ngươi dám...Dám đánh ta sao? Ta...Ta...là Quận Chúa...Lam

Vương phủ...sẽ... trả thù ngươi!"

Lạc Y cười nhạt, đá mạnh vào chân Lam Ngọc Hân khiến nàng ta quỳ

mọp xuống đất, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi.

Xương chân bị phế rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.