KÍ ỨC ĐÔNG DƯƠNG - Trang 32

Làm ruộng, lái xe díp và múa lăm vông bàn tay rỡn lên như

sóng. Từ hôm đến Viêng Chăn - thành phố giải phóng được ba năm,
đương gỡ mình tiến lên trong cuộc sống mới, hôm nay tôi cảm thấy
gặp thật một hài hòa đẹp đẽ của nếp sống con người với cuộc sống
hôm nay.

Pênh nói:

- Tình đoàn kết Lào - Việt thì múa một nghìn vòng vẫn chưa nói

hết những điều muốn nói. Đáng nhẽ vui suốt đêm được, nhưng mà
bây giờ sắp phải đi canh nước. Em vừa họp trên thành phố về, có
lệnh trực suốt sáng. Chúng em xin hẹn hôm nào nước xuống, anh
còn ở đây, ta lại mở cuộc vui như hôm nay.

Đã gần nửa đêm, cả đội dân quân bắt tay chúng tôi. Trong một

thoáng mắt, đã chia mỗi toán đi mỗi ngả ra bờ sông, giữa lúc trận
mưa lớn rào rào xuống.

Tôi trông những người dân quân đi trong mưa. Đột nhiên nhớ

ra vùng phố Sây Khay đây rất gần sân bay Vạt Tày. Sân bay dân
dụng quốc tế Vạt Tày, mười lăm năm nay, nhiều lần tôi có dịp qua
lại. Những năm Viêng Chăn còn chìm đắm trong vùng tạm chiến.
Đứng trên gác phòng đợi của sân bay, nhìn ra thấy lính tráng nhung
nhăng quần áo vằn vện của bọn Ku-pra-xít, Xi-hổ và những cái T.28
lượn lờ trên trời. Trông vào thành phố, chỉ thấy những rặng dừa lơ
thơ, không thấy người.

Hôm nay, Viêng Chăn cách mạng đã thắng lợi. Gặp gỡ những

người chiến sĩ, những người con yêu quý của Tổ quốc trong niềm
vui chan chứa với đội dân quân tự vệ của thành phố trên con đường
và cạnh cái sân bay bây giờ là của mình, của những con người bình
thường trong phố này, mới thấy sâu sắc được Viêng Chăn thật là
Viêng Chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.