KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 125

nào.
Cẩm Chương thấy vậy trong bụng nghĩ thầm: "Đương lúc đêm hôm, trong
thành tra hỏi rối rít cả lên, thế mà lão mù này không nằm ở nhà, lại loạng
choạng đi đâu thế này!".
Chàng đương nghĩ như vậy thì anh mù đi đến đầu phố kia, rồi lại ngớ ngẩn
quay lại, rồi lại vừa đi vừa nói luôn mồm:
- Không biết họ làm cái gì rối lên, làm cho mình lầm cảđường lối, không
biết lối nào mà lần đinữa.
Cẩm Chương nghe tới đó, trong bụng lại càng ngờ, khẩm nẩm mình lại bảo
mình: "Thằng cha này đã mù, không có ai trỏ đường lối cho nó sao lại biết
là lầm đường... Không khéo nó lại . lắt léo thế nào cũng nên." Chàng càng
nghĩ lại càng thấy sự đáng ngờ, bèn chạy theo nhìn kỹ thì thấy quả nhiên ra
dáng thằng mù, duy cái nước da ở mặt và cái nước da ở tay thì có vẻ khác
nhau, tựa hồ như là bôi thuốc ở trên da mặt.
Cẩm Chương nhân đấy lại càng ngờ dữ, liền chạy sấn lên đứng chặn lấy
đường và hỏi:
- Bây giờ đêm khuya, trong thành đương huyên náo ầm lên, vậy anh mù
này, anh đi đâu mà quanh quẩn ở chỗ viên môn này thế?
Anh mù nghe hỏi so đầu vai lên một cái rồi nói:
- Chết nỗi, đây là viên môn à! Thế mà tôi không biết! Họ làm tôi rối cả lên,
không biết lối nào vào lối nào nữa...
Cẩm Chương nhân ngắm kỹ đầu đuôi thấy anh mù tuy mặc cái áo bào đã
rách, song ở dưới chân lại đi đôi giày đoạn mới nguyên, thì càng nghi ngờ,
liền cười nói lên rằng:
- Này Hồng thủ lĩnh ơi ! Làm gì mà phải đùa nhau như thế? Có phải là chỗ
tử tế, ta cứ vào nhà nói chuyện thì hơn...
Nói đoạn liền giả vờ nắm lấy tay Hồng Tôn Dương một tí.
Hồng Tôn Dương lúc đó cũng hơi chùng lòng, song vẫn làm ra bộ trầm
tĩnh, ngửa mặt lên trời mà rằng:
- Ông nói cái gì thế? Tên tôi là Hồng thủ lĩnh nào đâu... Tôi là thằng thong
manh, hiện có mở hàng thầy bói đằng kia, ông nói nhảm gì!
Cẩm Chương thấy Tôn Dương nói vẻ tự nhiên như thực, thì cũng đã hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.