KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 160

- Các bà tưởng tôi là người nói dối hay sao? Việc đó nguyên tôi có người
hàng xóm rất thân gọi là Vương Thẩm Tử hiện vẫn hầu hạ ở chỗ nhà riêng
của Huệ Nguyệt phu nhân thường ở, cho nên bà ta biết rõ đầu đuôi mà nói
với tôi như vậy. Nếu không thì có khi nào mà chúng tôi lại hiểu được căn
nguyên...
Châu Linh nghe nói gật đầu ra dáng vui cười, lấy ra đĩnh bạc 10 lạng
thưởng cho tên điểm tiểu nhị. Điếm tiểu nhị ngẩn hẳn người ra mà rằng:
- Sao các bà lại cho tôi thế này? Tôi được việc gì mà dám nhận tiền của các
bà !
Châu Linh cười nói mà rằng:
- Có làm gì những cái nhỏ mọn này. Anh cứ cầm lấy, tôi sẽ có việc nhờ anh
giúp hộ chúng tôi...
- Bà có cần việc gì, xin bà hãy bảo trước xem tôi có giúp được hay không
cái đã.
Châu Linh lại cười mà nói lên rằng:
- Chúng tôi cũng không có việc gì cần cấp, duy nghe anh nói câu chuyện kì
dị như vậy, chúng tôi muốn cho biết rõ đầu đuôi chút nữa. Vậy lúc nào có
tiện thì anh bảo mụ Vương Thẩm Tử đến đây chơi, cho chúng tôi hỏi lại
đích xác xem sao.
Tên điếm tiểu nhị ra dáng vui mừng mà rằng:
- Nếu vậy thì dễ lắm. Chỉ nội từ giờ đến mai, hễ mụ ta về là tôi bảo mụ ta
đến ngay lập tức. Bấy giờ các bà hỏi kĩ lại sẽ biết ngay đầu đuôi không có
lại cho là tôi nói láo.
Tẩu tử gật đầu mà rằng:
- Nếu thế anh cứ cầm lấy sồ tiền đó, gọi là thường trước cho anh, rồi sau
đây có việc gì, chúng tôi sẽ lại cho anh đằng khác.
Tên điếm tiểu nhị vâng lời nhận lấy món tiền, quay ngoắt trở ra.
Tất tẩu tử nhân hỏi Châu Linh rằng:
- Chị định tìm Vương Thẩm Tử đến là có ý để làm việc gì!
Châu Linh mỉm cười, giơ chân lên nhìn ngắm, và bảo Tất tẩu tử rằng:
- Chị thử coi xem, chân tôi có nhỏ hay không?
Tất tẩu tử nhìn chân Châu Linh, rồi lại nhìn vào chân mình một lượt và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.