KIẾM CHỦNG - Trang 365

Kim Tượng Đế gắp một khối thịt, định bỏ vào miệng ăn, không trả lời

chủ quán, mà lại hỏi: “Không biết thịt này là của loài nào?”

Chủ quán vội vàng đáp: “Tháng trước mấy đứa trẻ trong nhà vào núi đi

săn, bắt được một con rắn lớn, đây là thịt của nó.”

Kim Tượng Đế vốn định đưa đũa bỏ thịt vào miệng, lại đặt đũa xuống

bàn.

Chủ quán tự nhiêm thấy lạnh sống lưng, nghe thấy công tử trước mặt

hỏi tiếp: “Ngươi có từng nghe chuyện người ăn thịt người bao giờ chưa?”

“Bẩm công tử, truyền thuyết có nói vào thời Đại Hoang trước kia, trong

Thanh Sa quốc từng có chuyện này, nhưng Thiên Nguyên quốc chắc chắn
không có chuyện này.” Chủ quán hồi đáp nói.

“Nếu có người cố tình lừa gạt, dùng thịt người chế thành mỹ vị, nấu cho

khách ăn, sau đó khách biết, chuyện sẽ thế nào?”

Chủ quán nghe Kim Tượng Đế nói vậy, nghĩ thầm: “Sao hắn đột nhiên

lại hỏi như vậy, thiên hạ này sao lại có người làm việc đó chứ.” Sau đó liền
nói: “Nếu không phải vì vấn đề sinh tử, sao có thể có người dám ăn thịt
người. Lại càng không thể có chuyện lấy thịt người đãi khách, không biết
công tử từ đâu nghe ra chuyện này.” Sau đó giống như nghĩ ra điều gì, vội
nói tiếp: “Công tử, ngài không thể hiểu lầm, thịt này không phải thịt người,
chính xác một tháng trước mấy đứa con ta vào Hoàng Thạch lĩnh săn được
một con rắn lớn.”

Khi gã đang khẩn trương giải thích, Kim Tượng Đế lại ngẩng đầu nhìn

về phía gã cười, nụ cười tuy cứng ngắc, nhưng khiến gã cảm thấy vị công
tử này không hề nghi ngờ mình. Chỉ thấy vị công tử mặc y bào màu ám kim
nói tiếp: “Ta ăn hai bát cháo gạo của ngươi, nhưng cũng không mang theo
tiền, đưa ngươi thứ này vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.