KIẾM CHỦNG - Trang 371

“Vâng, sư thúc” Chính Nguyên vui vẻ nói Trên bầu trời đêm tinh quang

lấp lánh, chớp chớp nháy nháy tựa như đang nhìn kỹ sinh linh trên đại địa.

Phong Tín Nhi rời khỏi phủ tướng quân từ sáng sớm, không có ai ngăn

trở bởi Chính Nguyên tới đón nàng đi, Chính Nguyên nói sẽ tìm cho Phong
Tín Nhi một vị sư phụ thần thông quảng đại, bọn họ lập tức nghĩ đến vị tiên
nhân chân đạp kim quang tới.

Nha đầu cố chấp này lại có vận khí tốt thế những thê thiếp của Phong

tướng quân nghĩ vậy Lão phu nhân chống trượng nói với Phong Tín Nhi:
“Có cơ hội thì về thăm nhà”

Phong Tín Nhi gật rồi nghiêng đầu nhìn một tòa lầu các, nơi đó có một

thân ảnh cao lớn đang đứng sau rèm nhìn, nàng biết đó là phụ thân của
mình, nàng hành lễ với người đó rồi đi theo Chính Nguyên quốc sư.

Ngồi trên một chiếc xe ngựa, ra khỏi đô thành của Thiên Nguyên quốc,

từ cửa sổ xe ngựa nàng nhìn ra bên ngoài, người ven đường và hoa cỏ trên
tường thành đều đang trôi xa, phảng phất như sự bình phàm của mình tại
thời khắc này đã bị một thứ gì đó cắt mất, từ giờ sẽ không bình phàm nữa.

Trong lòng nàng, quốc sư Chính Nguyên đã cắt đi sự bình phàm của

nàng nhưng nàng không biết mình mới chính là người cắt đi sự bình phàm
đó.

Ra khỏi quan đạo, Phong Tín Nhi lập tức nhìn tới sư đệ Như Hối của sư

tổ người tự xưng mình là xà yêu, trong mắt của mọi người thì đó là một vị
thần tiên. Hắn mặc y phục màu kim sắc cùng với gương mặt lãnh tuấn
khiến cho lão nhân cao lớn trên mặt có một vết sẹo hình con rết đứng bên
cạnh cũng chỉ có thể làm nền.

Thiên Mục Sơn cách Thiên Nguyên Quốc hơn ba trăm dặm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.