KIẾM CHỦNG - Trang 79

Thanh Y đột nhiên xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một vết thương

chạy từ đầu vai cho tới lưng, sâu thấy xương. Nàng cởi bỏ tấm vải bó ngực,
Kim Tượng Đế đột nhiên xuất hiện suy nghĩ muốn xem trước ngực nàng
trắng như thế nào. Nhưng này không quay người lại mà nằm sấp trên đám
lá khô nói: “Kiếm của đạo sĩ dùng dược vật để tế luyện nên vết thương của
ta không thể nào khép lại được, ngươi dùng độc của mình giải hết dược vật
đi.”

Kim Tượng Đế nào dám không nghe, lên tiếng đáp vâng rồi bò từ bắp

chân nàng lên, trườn qua eo tới lưng. Hắn chỉ cảm thấy làn da Thanh Y
bóng loáng như ngọc, đi nhanh thậm chí có cảm giác như đang trườn trên
nền đất. Trên người còn có cảm giác ấm áp, từ làn da còn truyền tới một
mùi thơm nhàn nhạt.

Đột nhiên hắn phát hiện Thanh Y vẫn có chút khác biệt với nữ tử nhân

loại, trong nhân gian bất luận là ai hắn cũng có thể nhìn thấy lỗ chân lông
nhưng Thanh Y thì không có. Đi tới tấm lưng mảnh khảnh kia thì hắn cũng
không dám nghĩ nhiều nữa mà tập trung tinh thần phun nọc độc trong cơ
thể ra. Hắn nghe thấy tiếng Thanh Y “hừ” khẽ, không biết là nàng thống
khổ hay thoải mãi, hắn dừng lại một chút nhưng không thấy nàng nói gì
đành tiếp tục phun nọc độc lên trên miệng vết thương.

Gió thu mát lạnh, mặt trời đã không còn chói chang nữa. Giữa một rừng

cây phong đỏ như lửa có một thiếu nữ cởi trần nằm trên đám lá khô, trên
lưng mình là một con Tiểu Kim Xà. Mặt nàng ửng đò, tóc đen rủ xuống
đất, eo nhỏ trơn bóng, hai tay cẩn thẩn giữ miếng vài xanh trước ngực,
khuỷu tay chống trên nền đất, từ trước mặt nhìn lại không thấy một chút
khiêu gợi nào trước ngực nàng.

Một trận gió thổi tới, thổi lá đỏ bay đầy trời.

Ba ngày trôi qua, vết thương trên lưng Thanh Y đã đỡ rồi, trong ba ngày

qua nàng hái trùng ti (tơ của côn trùng) và một loại lá cây vô danh nào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.