KIẾM SỐNG - Trang 103

xem người lớn làm như thế nào, tôi hồi hộp hôn vào mặt, vào môi bức
tượng.

Một bàn tay to khỏe túm lấy tôi, quẳng tôi vào góc nhà, chỗ gần

ngưỡng cửa. Tôi không nhớ các thầy tu đã ra khỏi nhà và mang bức tượng đi
như thế nào nhưng tôi còn nhớ rất rõ cảnh những người chủ của tôi quây lấy
tôi – lúc bấy giờ vẫn ngồi trên sàn – và vô cùng sợ hãi, lo lắng bàn tán với
nhau về số phận sắp tới của tôi.

- Phải nói chuyện với một linh mục hiểu biết hơn cả. – Cậu chủ nói và

mắng tôi với vẻ không có gì là ác ý. – Đồ ngu, lẽ nào mày lại không biết
rằng không được hôn vào môi hay sao? Thế mà cũng đòi… Đã học ở trường
rồi cơ đấy…

Suốt mấy ngày, tôi thấp thỏm chờ đợi. Chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ

đây? Mó tay bẩn vào kiệu này, lần này nhất định không thể thoát được rồi,
không hòng thoát được!

Nhưng có lẽ Đức Mẹ đã tha thứ tội lỗi vô tình do lòng yêu chân thành

gây nên. Hay là sự trừng phạt của Người quá nhẹ, đến mức tôi không nhận
thấy giữa những sự trừng phạt thường xuyên của đám người “lương thiện”?

Thỉnh thoảng, muốn chọc tức bà già, tôi lại tỏ vẻ buồn rầu:

- Có lẽ Đức Mẹ đã quên không trừng phạt cháu rồi…

- Được. – Bà già hẹn, vẻ thâm hiểm. – Cứ chờ đấy…

Vừa trang trí những chiếc kèo trên gác thượng bằng các hình cắt từ giấy

trà màu hồng, giấy thiếc, lá cây và đủ thứ linh tinh, tôi vừa ngâm nga mấy
câu thơ chợt đến trong đầu theo điệu cầu nguyện ở nhà thờ, như những
người Kalmuck thường làm khi đi đường:

Tôi ngồi trên gác,

Chiếc kéo cầm tay,

Cắt giấy, cắt hoài..

Thằng ngốc buồn quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.