KIẾM SỐNG - Trang 105

V

D

ầu sao, đến mùa xuân tôi liền trốn khỏi nơi ấy

[38]

. Một buổi sáng, tôi tới

hiệu mua bánh mì về uống trà sáng. Người chủ hiệu đang cãi nhau với vợ;
anh ta lấy quả cân nện vào trán chị. Chị vợ chạy ra phố, ngã lăn ra. Lập tức
mọi người xúm lại. Người ta đặt chị lên một chiếc xe ngựa bốn bánh và đưa
đến bệnh viện. Tôi chạy theo sau xe rồi sau đó không biết thế nào lại lạc đến
tận bờ sông Volga với đồng hai mươi kopek trong tay.

Ngày xuân dịu dàng ngời sáng. Nước sông Volga tràn ngập mênh

mông. Trên mặt đất, không gian tràn ngập vẻ nhộn nhịp, phóng khoáng. Thế
mà cho đến tận hôm đó tôi vẫn sống như một con chuột nhắt dưới hầm nhà.
Tôi quyết định không quay về nhà chủ và cũng không về xóm Kunavino tìm
bà ngoại – tôi ngượng không muốn gặp bà vì đã không giữ lời hứa, còn ông
ngoại sẽ đắc chí với nỗi tủi hổ của tôi.

Tôi lang thang suốt hai ba ngày trên bờ sông, ăn uống cạnh những phu

khuân vác hiền lành giản dị, ngủ với họ trên các bến tàu. Sau đó, một người
trong bọn họ nói với tôi:

- Này chú bé, tớ thấy chú lang thang ở đây thật là vô ích. Hãy lại tàu

“Dobry”

[39]

xem, ở đó người ta đang cần người rửa bát đĩa đấy…

Tôi đến tàu. Người chủ tiệm ăn cao lớn, râu ria xồm xoàm, đội chiếc

mũ lụa đen không vành, nhìn tôi qua cặp kính bằng đôi mắt mờ đục và khẽ
nói:

- Hai rúp một tháng. Giấy thông hành đâu?

Tôi không có giấy thông hành. Người chủ tiệm suy nghĩ rồi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.