KIẾM SỐNG - Trang 13

Sascha trả lời và cúi đầu xuống, nhưng lão chủ chưa tha:

- Đừng có bướng. Khách mua hàng có thể nghĩ rằng mày là một con dê

đấy…

Gã quản lí cười nịnh, lão chủ trề môi ra nom thật dị dạng, còn Sascha

thì đỏ mặt tía tai chuồn ra phía sau quầy.

Tôi không thích những câu nói như vậy. Có nhiều chữ tôi nghe không

hiểu. Đôi lúc tôi có cảm giác như họ nói với nhau bằng tiếng nước ngoài.

Mỗi khi có một bà khách vào cửa hiệu, lão chủ liền rút tay ra khỏi túi,

vuốt vuốt bộ ria mép và gắn lên mặt một nụ cười đến là ngọt ngào làm cho
má lão đầy những nếp nhăn, nhưng vẫn không thay đổi được cặp mắt gà mờ
của lão. Gã quản lí đứng thẳng người lên, khép chặt cùi tay vào hông, bàn
tay trang trọng duỗi ra trong không khí. Sascha thì sợ hãi chớp mắt lia lịa, cố
giấu đôi mắt lồi đi. Tôi đứng cạnh cửa, lén gãi tay và theo dõi mọi nghi thức
bán hàng.

Gã quản lí quỳ trước bà khách, ướm giày cho bà. Những ngón tay của

gã xòe ra khéo léo lạ thường. Tay run rẩy, gã thận trọng chạm vào chân
người đàn bà như sợ làm gãy mất chân người ta, mà chân bà khách thì to
tướng, giống như một cái chai bầu bầu dốc ngược.

Có lần một bà khách giãy chân, co rúm người lại, thốt lên:

- Ôi, bác làm tôi buồn cười quá…

- Dạ, chúng tôi làm theo phép lịch sự ạ. – Gã quản lí vội vã giải thích

một cách sôi nổi.

Thật là buồn cười khi trông gã quấn lấy các bà khách. Tôi phải quay

mặt vào tấm kính cửa ra vào để khỏi bật cười. Nhưng vẫn không làm sao
cưỡng lại được ý muốn theo dõi cảnh mua bán đó. Tôi rất thích thú được
xem quản lí tiếp khách, bụng nghĩ rằng chẳng bao giờ mình lại có thể xòe
tay ra, nhã nhặn được như thế kia, lại có thể ướm giày vào chân kẻ khác một
cách khéo léo đến thế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.