KIẾM SỐNG - Trang 136

Đến Nizhny, chủ tiệm tính tiền công cho tôi. Tôi nhận được gần tám

rúp – món tiền lớn đầu tiên do công sức lao động của chính mình.

Lúc từ biệt tôi, bác Smouri buồn rầu:

- Thế đấy… Từ nay về sau phải mở mắt ra, hiểu chưa? Đừng có lơ mơ

mà chết đấy…

Bác nhét vào tay tôi một cái túi con đính hạt cườm sặc sỡ.

- Cho cháu cái này! Đây là một đồ thêu rất đẹp, do đứa con gái nuôi

của bác thêu đấy… Thôi, từ biệt! Hãy đọc nhiều sách vào, đó là điều tốt
nhất!

Bác bế xốc nách tôi lên, hôn tôi và thong thả đặt tôi xuống sàn bến tàu.

Tôi thấy thương bác và thương cả mình nữa. Suýt nữa thì tôi khóc òa lên khi
trông cảnh bác chen lấn những người phu khuân vác để trở về tàu. Trông bác
to lớn, nặng nề và cô đơn làm sao.

Sau này tôi còn gặp biết bao nhiêu người hiền từ, cô đơn và tách lìa

khỏi cuộc đời như bác!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.