KIẾM SỐNG - Trang 138

- Ông đã đánh cháu nhiều lắm rồi. – Tôi làu bàu, trong bụng biết rằng

mình đã làm một việc rất không phải.

Ông đứng lên, người gầy guộc, mảnh khảnh. Ông tới bên cạnh tôi,

nhanh nhẹn giằng lấy điếu thuốc ném ra ngoài cửa sổ rồi nói, giọng sợ hãi:

- Thằng ranh con mọi rợ, mày có hiểu rằng suốt đời mày Chúa sẽ

không bao giờ tha thứ cho cái việc mày vừa làm đấy không? Bà nó ơi. – Ông
quay về phía bà. – Bà thử xem, chính nó, nó đã đánh tôi đấy! Bà cứ hỏi nó
mà xem!

Bà không hỏi han gì cả, đi lại túm lấy tóc tôi, vừa lắc vừa tuyên án:

- Cái tội ấy thì phải như thế này nó mới chừa…

Tôi không đau nhưng bực không thể chịu được. Tiếng cười gằn độc địa

của ông càng làm tôi thêm bực tức. Ông nhảy nhót trên ghế, vỗ hai tay vào
đầu gối, vừa cười vừa quàng quạc:

- Thế, cứ… thế…

Tôi vùng khỏi tay bà, bỏ chạy ra phòng ngoài. Nằm trong góc nhà nghe

tiếng nước sôi reo, tôi thấy lòng thật nặng nề và trống trải.

Bà đến cạnh tôi, cúi xuống thì thào:

- Cháu đừng giận bà làm gì, bà kéo tóc cháu có đau đâu. Bà cố tình làm

như vậy. Không còn cách nào khác. Ông cháu đã già rồi, phải kính trọng
ông. Xương của ông cũng long gãy cả rồi; ông đã chịu biết bao đau khổ,
cháu không nên chọc tức ông làm gì. Cháu đã lớn rồi, phải hiểu điều đó…
Alyosha ạ, cháu cần hiểu rằng ông cũng như một đứa trẻ con mà thôi…

Lời nói của bà như dòng nước ấm nóng rửa sạch lòng tôi. Những tiếng

thì thào thân mật đó khiến tôi vừa nhẹ nhõm, vừa hổ thẹn. Tôi ôm chặt lấy
bà, hai bà cháu cùng hôn nhau.

- Cháu hãy lại với ông. Cứ đi đi, không sao đâu! Có điều là đừng có hút

thuốc ngay trước mặt ông, phải để cho ông quen dần đã…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.