KIẾM SỐNG - Trang 70

Phía bên kia rãnh là những dãy hàng rào xám cũ thối nát nối nhau chạy

dài. Xa xa, giữa đám hàng rào, tôi trông thấy ngôi nhà nhỏ màu nâu xám mà
tôi đã sống ở đấy dạo mùa đông, khi còn làm thằng nhỏ đứng coi hàng cho
cửa hiệu, sống gần ngôi nhà ấy càng khiến tôi thấy nặng nề. Tại sao tôi lại
phải sống ở khu phố này một lần nữa?

Tôi đã biết người chủ của tôi từ trước. Cậu ấy thường đến thăm mẹ tôi

cùng với em trai cậu, người hay kêu the thé một cách buồn cười:

- Bố Andrej, bố Andrej!

Cả hai cậu trông vẫn như xưa: Cậu anh mũi khoằm, tóc dài, người

trông dễ thương và có vẻ tốt bụng, cậu em Viktor vẫn nguyên bộ mặt ngựa
đầy tàn hương như trước kia. Mẹ của họ, tức là em gái của bà ngoại tôi, là
một người bẳn tính và hay la hét. Cậu anh đã có vợ. Vợ cậu trông rất diêm
dúa, trắng như bột mì. Mợ có cặp mắt to màu huyền.

Ngay những ngày đầu, mợ đã hai lần bảo tôi:

- Tao đã tặng cho mẹ mày một cái áo dài lụa ngắn tay có đính hạt

cườm…

Không hiểu sao tôi không muốn tin rằng mợ đã tặng và mẹ tôi đã nhận

món quà đó. Khi thấy mợ nhắc lại về cái áo đó, tôi bèn khuyên mợ:

- Đã tặng rồi thì đừng có khoe khoang.

Mợ sợ hãi nhảy lùi lại, cách xa tôi.

- Sao? Mày nói với ai đấy?

Mặt mợ nổi những đốm đỏ, mắt trợn lên, mợ gọi chồng lại. Người

chồng bước vào bếp, tay cầm compa, bút chì giắt trên tai, lắng nghe vợ nói
rồi bảo tôi:

- Phải xưng hô với mợ và với mọi người cho tử tế. Không được xấc

láo!

Sau đó, cậu sốt ruột bảo vợ:

- Em đừng có quấy rầy anh với những chuyện vớ vẩn như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.