KIẾM SỐNG - Trang 73

- Thôi được, chúng tôi sẽ vào phòng lớn làm việc.

Nhưng mợ chủ tức giận kêu lên:

- Trời ơi, có ai làm việc trong phòng khách lớn bao giờ?

Từ sau cánh cửa chuồng xí ló ra bộ mặt tức tối, nóng đỏ vì lửa bếp của

bà lão Matryona Ivanovna. Bà ta kêu lên:

- Đấy, Vasya, con thử nhìn xem: Con làm việc, còn nó thì rặn đẻ trong

cả bốn phòng vẫn chưa đủ. Cứ như bà chúa ấy, mà nào có giỏi giang gì…

Cậu Viktor cười một cách thâm độc, còn cậu chủ thì quát:

- Thôi, đủ rồi!

Nhưng người con dâu sau khi đã trút như thác đổ lên đầu mẹ chồng

những lời lẽ văn vẻ cay độc nhất, bèn lăn ra ghế, rên rỉ:

- Tôi sẽ đi đây! Tôi chết mất thôi!

- Yên cho tôi làm việc, quỷ bắt các người đi! – Cậu chủ quát tướng, mặt

tái đi vì cố sức. – Thật là một cái nhà thương điên. Chính vì để nuôi các
người mà tôi phải làm việc đến gãy lưng ra đây! Chao ôi, đồ quỷ!…

Thoạt đầu những cuộc cãi cọ ấy khiến tôi sợ. Tôi hãi nhất hôm mợ chủ

túm lấy con dao ăn và chạy vào chuồng xí. Mợ khóa trái cửa, gào khóc dữ
dội trong đó. Trong nhà lặng đi một phút, rồi cậu chủ tì hai tay vào cánh cửa,
cúi khom xuống và quát tôi:

- Trèo lên lưng tao đập vỡ kính rồi nhấc cái móc ra!

Tôi vội nhảy phắt lên lưng cậu, đập vỡ tấm kính trên cửa. Nhưng khi

tôi định cúi người vào trong thì mợ chủ liền lấy chuôi dao cứ thế gõ vào đầu
tôi một thôi. Dầu sao tôi cũng mở được cửa và cậu tôi phải trầy trật lắm mới
kéo được vợ ra phòng ăn và tước con dao. Ngồi trong bếp xoa bóp chỗ bị
đánh vào đầu, tôi đoán ngay ra rằng mình đã uổng công chịu đau: Con dao
cùn đến nỗi cắt bánh mì còn khó thì cứa cổ thế nào được? Tôi không cần
phải nhảy lên lưng cậu chủ làm gì. Đứng trên ghế tôi cũng có thể đập vỡ tấm
kính ra rồi. Và cuối cùng, tốt nhất là để cho người lớn mở khóa vì tay của họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.