KIẾM SỐNG - Trang 74

dài hơn! Sau câu chuyện đó, những cuộc cãi cọ trong nhà không còn làm tôi
sợ hãi nữa.

Cả hai cậu cùng hát trong đội đồng ca của nhà thờ. Có khi đang làm

việc, họ cất tiếng khe khẽ hát, cậu anh mở đầu, giọng hơi trầm:

Tôi đã đánh rơi xuống biển,

Chiếc nhẫn của người trinh nữ…

[29]

Cậu em tiếp, giọng nam cao:

Và cùng với chiếc nhẫn của nàng,

Tôi đã mất cả hạnh phúc trần gian.

Từ trong phòng trẻ vẳng ra tiếng kêu khẽ của mợ chủ:

- Các người điên đấy à? Thằng bé đang ngủ…

Hoặc:

- Vasya, anh đã có vợ rồi, có thể không cần hát về những nàng trinh nữ

nữa, hát để làm gì mới được chứ? Mà bây giờ cũng sắp chuông chầu rồi…

- Thế thì bọn tôi hát một bài thánh ca vậy…

Nhưng mợ chủ khuyên rằng nói chung không nên hát thánh ca ở bất cứ

chỗ nào, nhất là… – và mợ chỉ tay một cách hùng hồn về cái cửa nhỏ.

- Phải đổi phòng mới được. Không thì tôi đến điên lên mất! – Cậu chủ

nói.

Cậu cũng nói không ít về việc phải đổi bàn, nhưng cậu cứ nói như vậy

suốt hơn ba năm trời.

Nghe những câu chuyện của nhà chủ bàn về người đời, tôi luôn liên

tưởng tới cửa hiệu giày, ở đấy người ta cũng hay nói đến những chuyện như
vậy. Tôi thấy rõ rằng những người chủ này của tôi cũng tự cho mình là
những công dân ưu việt nhất trong thành phố. Họ biết những phép cư xử
đúng đắn nhất và dựa trên những phép tắc mù mờ đối với tôi đó mà kết tội
mọi người một cách tàn nhẫn, không thương tiếc. Sự kết tội đó khiến tôi bực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.