KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ
Tiêu Dương
Chương 2: Tìm Đường Sống Trên Thảo Nguyên
Editor: ChieuNinh
Nàng không biết, không có ánh mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ trên thảo
nguyên rộng lớn này có thể cũng giống như thảo nguyên Mông Cổ nhiệt độ
ban ngày và ban đêm chênh lệch rất lớn hay không. Cũng may, bây giờ
nàng có lửa, Lỗ Đạt Mã thoáng an tâm, chỉ là, nàng phải tìm nhiều vật chất
dẫn cháy một chút, ít nhất phải có đủ để kiên trì đến buổi sáng.
Không để ý rìa cây cỏ cắt xước tay, Lỗ Đạt Mã đều rút ra tất cả cỏ dưới
đất trong phạm vi chung quanh hai thước, đặt tới cạnh đống lửa hong khô,
để một lát có thêm đồ đốt cháy.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Lỗ Đạt Mã ngồi xuống bên cạnh đống lửa,
cầm cỏ bỏ vào trong đống lửa liên tục không ngừng. Những cánh lá cỏ này
không được mềm nhỏ giống như cây cỏ nàng đã thấy ở hiện đại vừa bị lửa
đốt cháy thì trong nháy mắt trở thành tro bụi, còn chúng nó thì rất chịu
được đốt cháy, có chút cảm giác giống như nhánh cây nhỏ. Hơn nữa cây cỏ
đang thiêu đốt lại sinh ra một loại mùi, không thể nói là mùi thối, chỉ là lại
có thể xông khói chung quanh không còn con muỗi.
Cảm thấy lửa đốt được đủ mạnh, Lỗ Đạt Mã đi xem Dã Nhân huynh vẫn
còn đang ngủ mê man, vẫn chưa hạ sốt, đôi môi bị râu ria rối bời che phủ
đã có chút khô nứt, bong da. Cả người hắn co rúc, có chút run lẩy bẩy.
Nàng cố sức lôi kéo Dã Nhân huynh lại gần đống lửa một chút, người này
nhìn thì da bọc xương, nhưng thật đúng là rất nặng, không dưới hai trăm
cân (100kg), Lỗ Đạt Mã đánh giá. Chẳng qua nhìn Dã Nhân huynh ít nhất