KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 11

cũng cao chừng một mét chín, có lẽ cũng hơi gầy, nhưng cũng không nhẹ đi
chút nào.

Miệng Dã Nhân huynh khi đóng khi mở, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm liếm

môi khô nứt.

Lỗ Đạt Mã biết hắn cần nước, nhưng, đi đâu kiếm nước đây? Trên thảo

nguyên này đất đai cũng đã khô cằn cứng rắn. Ngay cả mới vừa rồi lúc
nàng nhổ cỏ mang theo cả đất ra cũng không có chút nước nào. Có lẽ, hiện
tại hẳn là mùa khô trên vùng thảo nguyên này.

Cho hắn ăn rễ cỏ sao? Những cây cỏ bị rút ra có rễ đều thô to và chắc

chắn hơn so với rễ cỏ nàng đã từng thấy. Hơn nữa giống như lúa mạch, có
một số rễ cây là hình cầu, nhẹ nhàng đè một cái sẽ có nước chảy ra ngoài,
nhưng Lỗ Đạt Mã không dám cho hắn ăn. Một là, nàng ở trong bụi cỏ rậm
rạp này lâu như vậy, cũng chưa thấy được một con động vật ăn cỏ nào tới
đây gặm thức ăn. Hơn nữa theo lẽ thường để phán đoán, nếu như cỏ này có
thể ăn được mà nói, cũng chưa kịp có cơ hội phát triển khỏe mạnh được
như thế thì đã bị ăn hết rồi.

Còn nữa, những cỏ này sau khi đốt cháy thì tỏa ra mùi có thể xua đuổi

con muỗi, như vậy ít nhiều gì cũng sẽ có một chút độc tố. Nàng không thể
mạo hiểm độc chết “đồng bạn duy nhất” này được.

Chỉ là, nàng có thể dùng những thứ chất lỏng lành lạnh này giúp hắn hạ

nhiệt. Lỗ Đạt Mã lượm hai khối đá, đập nát rễ cỏ, thoa lên trên trán Dã
Nhân huynh, lại lấy một ít ở trong tay đi lau cổ của hắn, hai bên nách, dưới
đầu gối, lòng bàn tay, lòng bàn chân, ách...... thời điển đi lau bắp đùi, nàng
lựa chọn bỏ qua chỗ tương đối nhạy cảm. Lỗ Đạt mã lấy một nắm cỏ xanh
tới đắp lên ‘người anh em’ của Dã Nhân huynh, rồi tiếp tục lau chùi giúp
hắn hạ nhiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.