KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 119

Vách đá cao hơn hai mét, Lỗ Đạt Mã đang cân nhắc phải đi xuống thế

nào. Không có Dạ, nàng cũng không thể bị vây chết ở chỗ này được. Tóm
lấy dây leo trong tay, xem ra rất rắn chắc, bện lại với nhau hẳn là có thể làm
cho mình một cái thang dây, về sau lên xuống cũng dễ dàng.

Lỗ Đạt Mã đang nghiên cứu thì Dạ trở lại, trong tay hắn cầm chặt một bó

to cây cỏ xua muỗi có cả gốc nhảy chồm lên, rồi đưa cho Lỗ Đạt Mã.

Sau đó bóp bể một rễ cỏ hình cầu, vẽ loạn lên vết bị muỗi cắn qua ở trên

mặt nàng.

Lỗ Đạt Mã nháy mắt mấy cái, cỏ này có thể trị muỗi đốt?

Dạ và nàng ngôn ngữ không thông, không thể nào hiểu rõ, chỉ là chất

lỏng lành lạnh thoa lên vết cắn sưng đỏ, cảm giác đau nhức lập tức tốt hơn
nhiều.

Lỗ Đạt Mã nhìn về phía Dạ mím môi cười một tiếng nói: "Dạ! Cám ơn."

Không ngờ người này còn rất tri kỷ.

Ngay sau đó lúc Dạ đưa tay cánh tay tính vác Lỗ Đạt Mã lên bả vai, Lỗ

Đạt Mã nhanh nhẹn lóe lóe thân mình lùi về phía sau, khiến cho Dạ khẽ
sững sờ.

Lỗ Đạt Mã trừng mắt nhìn về phía Dạ, mím môi cười hai tiếng "Hắc

hắc", sau đó ý bảo hắn ngồi xổm xuống. Dạ ngây ngốc ngoan ngoãn làm
theo, Lỗ Đạt Mã leo lên lưng của hắn, hai chân quấn lên hông của hắn, hai
cánh tay ôm cổ của hắn. Rõ ràng Dạ lộ vẻ có chút khó chịu và kháng cự,
theo bản năng thông thường của dã thú khiến hắn sẽ không lộ ra điểm yếu
trí mạng là cổ và sau lưng ở trước mặt người khác. Vị trí lúc này của Lỗ
Đạt Mã vừa vặn nằm ở phía sau lưng của hắn, quấn cổ của hắn, nhưng hắn
lại hết sức tin tưởng đối với Lỗ Đạt Mã chỉ là nhẹ nghiêng đầu một chút,
liền ngầm cho phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.