KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 166

con mắt về phía Lỗ Đạt Mã, hóa thân thành hắc báo nhún người nhảy lên
dốc núi, trở về "Nhà" rồi.

Nhìn bóng dáng của Dạ biến mất, Lỗ Đạt Mã thở dài, mới vừa rồi nàng

phản ứng có chút quá mức rồi. Phải làm gì đây? Cũng làm một đôi giúp hắn
thôi. Vốn cảm thấy Dạ chưa cần dùng tới, nếu trời lạnh, hắn sẽ phải biến
thân làm hắc báo, có một thân da lông thật dầy, hiệu quả giữ ấm dĩ nhiên là
tốt hơn nhiều so với mặc quần áo.

Tình cảnh trước mắt như vậy, Dạ giống như một đứa bé choai choai,

lòng hiếu kỳ vốn nặng, thứ giống như giày này đối với hắn mà nói cũng coi
như là đồ chơi mới mẽ, thấy mình có, dù là không mang được, hắn nhất
định cũng muốn có.

Trời đã gần tối, khoảng thời gian lúc này, nhiệt độ trong ngày giữa ban

ngày và buổi tối chênh lệch càng lúc càng lớn.

Lỗ Đạt Mã cầm tấm da thú ở bên cạnh khoát lên trên chân, lại đi thêm

chút củi vào trong đống lửa. Nhờ ánh lửa, bắt đầu làm giày cho Dạ.

Tuy nói có dầu con rùa và trứng rùa, nàng hoàn toàn có thể trở lại trong

sơn động trên núi đốt "Đèn" làm giày. Nhưng Lỗ Đạt Mã không nỡ dùng.
Mặc kệ như thế nào, một quả trứng chính là một sinh mạng. Nếu không
phải cần giữ mồi lửa, thật sự nàng không muốn "Sát sinh" bốn phía như
vậy.

Xuyên qua tới nơi này, mỗi ngày nhìn Dạ bắt con mồi trở lại, quen thuộc

lột da cắt thịt, gác lên giá nướng trên lửa. Lỗ Đạt Mã sẽ nghĩ: một sinh
mạng lại vùi thân vào trong bụng mình rồi. Ai! Thật là ứng với câu nói kia
"quân tử tránh xa nhà bếp".

Ở trong thế giới cũ cũng còn ăn không ít thịt, khi đó chưa từng tận mắt

nhìn thấy làm thịt, nên cũng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.