vẽ xong lại giao cho Dạ, để cho hắn cắn ra mài nhẵn.
Dạ rất thông minh, đã lập tức hiểu được, Lỗ Đạt Mã không trở về "Nhà"
là đang giúp hắn làm da lông gì đó mang ở trên chân. Lúc này hắn rất vui
mừng, nhanh chóng mài tốt miếng gỗ làm đế giày, đục lỗ, liền bắt đầu vây
xung quanh Lỗ Đạt Mã, thỉnh thoảng còn đi qua liếm liếm mặt của nàng, cọ
cọ cổ của nàng.
Ầm ĩ làm phiền Lỗ Đạt Mã làm cho nàng tát một cái ở trên trán hắn.
Dạ cũng không tức giận, vừa phát ra tiếng thở dốc tựa như tiếng cười, lại
còn cọ cọ đứng ở bên cạnh Lỗ Đạt Mã.
Chịu đựng đến hơn nửa đêm, rốt cuộc giày của Dạ cũng làm xong.
Dạ thì không thể chờ đợi được nữa, lấy đến trong tay liền mang vào trên
chân. Có lẽ là nóng, cũng có lẽ là do đế giày làm bằng gỗ nên cứng, Dạ
mang không quen, trong chốc lát lại cởi bỏ.
Có lẽ là cảm thấy Lỗ Đạt Mã khổ cực làm tới nửa đêm, mình không
mang được một lát, cho nên thời điểm hắn cởi giày cũng không dám
giương mắt nhìn Lỗ Đạt Mã, ban đêm đi ngủ cũng rất cẩn thận, ngay cả
ngày hôm sau lúc ăn điểm tâm thì ánh mắt còn có chút tránh né.
Vẻ mặt cẩn thận, ánh mắt đáng thương, lập tức liền lấy lòng Lỗ Đạt Mã.
Nàng âm thầm cười trộm ở trong lòng, lại làm bộ như không nhìn thấy.