Lạnh! Quá lạnh! Lỗ Đạt Mã cảm thấy nhiệt độ bây giờ ít nhất đã âm
dưới hai mươi độ rồi. Ngồi ở bên đống lửa, phía trước được hơ lửa nên ấm
áp dễ chịu, sau lưng lại đang kết băng. Lỗ Đạt Mã không dám ngồi lâu,
cách một lát liền xoay ngược xoay xuôi, hơ hơ (nóng) trước mặt, hơ hơ sau
lưng. Nếu không nàng thật lo lắng mình sẽ biến thành nước đá.
Lúc chạng vạng, Dạ bắt đầu sốt lên.
Lỗ Đạt Mã dùng tuyết giúp hắn chà xát thân thể một lần lại một lần,
trong lòng cầu nguyện: "Ngàn vạn lần không được cảm mạo!"
Giày vò đến khi mặt trời lặn về hướng tây, trăng sáng ở phía đông, rốt
cuộc nhiệt độ của Dạ có khuynh hướng giảm xuống. Lỗ Đạt Mã thở phào
nhẹ nhõm, dựa vào bên cạnh Dạ tính toán nghỉ ngơi một chút, lấy lại hơi.
Một ngày này liên tục kinh hách mang theo sợ hãi, thể lực bị tiêu hao,
không đầy một lát Lỗ Đạt Mã liền mơ hồ ngủ đi.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lỗ Đạt Mã cảm thấy có gì đó giống như
lông mềm như nhung cọ mặt của nàng, hình như còn nghe được tiếng Dạ
"Khúc khích". Mở mắt ra, ở bên trong một mảnh tuyết trắng, đôi con ngươi
màu tím sẫm của Dạ đang ngưng mắt nhìn mình. Lỗ Đạt Mã theo thói quen
vỗ vỗ cái đầu lông nhung của Dạ, lười biếng nói: "Ngoan...... Ngủ......
Ngủ......"
Lật người muốn tiếp tục ngủ.
Sau đó! Dạ thức dậy làm gì?
Trí nhớ kéo lại, cơn buồn ngủ của Lỗ Đạt Mã liền biến mất.
"Dạ! Vết thương trên người của ngươi không thể lộn xộn, sẽ bị xé rách,
mau nằm lại đi!"