Làm xong tất cả, thời điểm Dạ chuẩn bị gọi Lỗ Đạt Mã, vừa nghiêng đầu
chỉ thấy nàng giơ một miếng thịt nướng to đứng ở phía sau mình.
"Ngâm nước!" Dạ chỉ chỉ chậu nước.
Lỗ Đạt Mã gật đầu, nhét thịt nướng vào trong tay Dạ: "Ngươi ăn, ta
ngâm tay!"
Dạ nhận lấy thịt cũng không ăn, cố chấp nhìn Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cau mày: "Mau ăn đi, một lát nữa bị lạnh sẽ không thơm."
Dạ lắc đầu, chỉ lặp lại hai chữ "Ngâm nước!" Cũng làm bộ muốn đem
thịt ra ngoài động đông lạnh.
Lỗ Đạt Mã tức giận. Cái tên Dạ này rất cố chấp, tại sao hắn lại không suy
nghĩ một chút, không ăn thức ăn không có thể lực thì làm sao hắn có thể
săn bắt? Lại gặp địch thủ thì làm thế nào? Nàng tiến lên đoạt lấy thịt nướng
trong tay Dạ, không nói hai lời xé xuống một miếng liền nhét vào trong
miệng Dạ.
Thấy Lỗ Đạt Mã cố chấp, Dạ miễn cưỡng ăn một miếng này, liền không
chịu há miệng nữa, hơn nữa tránh né thịt nướng Lỗ Đạt Mã gắng phải nhét
vào trong miệng hắn.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã kìm nén một hơi, nhất định Dạ phải ăn hết thịt
mới được, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp
đụng ngã Dạ. Nàng cưỡi lên bên hông Dạ, cả người gần như nằm ở trên
người hắn.
Phải nói thân thể nho nhỏ của Lỗ Đạt Mã chừng chín mươi cân (chừng
45kg), Dạ lật người một cái thì nàng đã rơi xuống. Nhưng Dạ là đứa bé
ngoan thiện lương á, sợ Lỗ Đạt Mã bị thương, dù bị nàng đè ép cũng không
dám dùng sức giãy giụa.