KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 399

cá ra, bỏ ít xương thú chìm vào trong nước, sau đó lấy một cục đá to ngăn
chận cố định một đầu, mình thì cầm một đầu khác lội nước qua bờ bên kia,
cũng dùng cục đá to cố định lại.

Sau đó đứng trên bờ chờ, về phần tránh mưa gì đó thì rất không cần rồi,

mưa to gió lớn, tránh không cũng thể tránh.

Bởi vì vật liệu bện lưới có hạn, kết mắt lưới tương đối lớn, cá hơi nhỏ

một chút cũng chui qua mắt lưới, trong lưới chỉ bao vây được ba bốn con cá
lớn dài hơn hai thước, trong đó có một con vẫn còn đang cực kì không an
phận muốn thoát khỏi lưới.

Làm sao Lỗ Đạt Mã có thể cho nó cơ hội chứ? Vội vàng thu lưới. Lấy ra

một dây leo mảnh, dự định sâu chuỗi qua mang cá. Lúc giương mắt chỉ
thấy trong màn mưa một bóng dáng thon dài đứng ở cách đó không xa.

Đó là Dạ, trên vai hắn còn khiêng con mồi mới vừa bắt được trở về.

Lỗ Đạt Mã không thấy rõ vẻ mặt trên mặt hắn lúc này, chỉ là nàng dùng

đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định còn đen hơn cả đáy nồi.

Chỉ thấy Dạ ném con mồi xuống đất, xoải bước đi tới chỗ nàng. Sau đó

trước mắt Lỗ Đạt Mã choáng váng, liền bị Dạ vác lên đầu vai. Cảm giác
đầu chúi xuống dưới thật không ra thế nào, đã rất lâu không có nhận đãi
ngộ như thế Lỗ Đạt Mã cũng đã quên loại cảm giác choáng váng đầu óc
này. Đợi trước mắt rõ ràng thì nàng đã bị Dạ vác về trong sơn động.

Dạ đặt nàng đến bên chậu than, không nói câu nào, xoay người lại tiến

vào trong màn mưa.

Lỗ Đạt Mã biết, nàng lại xong đời, Dạ lại tức giận. Nhưng nàng cũng

nghĩ không ra, ở trong mắt Dạ mình cứ nhỏ yếu, tay trói gà không chặt như
vậy sao? Nàng phải làm thế nào để cho Dạ biết, nàng có thể cùng kề vai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.