Lỗ Đạt Mã mím môi cười cười với Dạ, nhận lấy chén gỗ, nhẹ nhàng thổi
thổi rồi uống một hớp nhỏ. Là tư vị cá tươi, cũng không phải nấu từ cá ướp
muối của bọn họ. Từ lúc nước mưa tràn lan hòa làm một thể với nước suối
rồi, cá vốn ở trong suối cũng không biết chạy đi nơi nào, Dạ có thể bắt
được cá hẳn rất không dễ dàng.
Đôi mắt Lỗ Đạt Mã có chút hồng, lỗ mũi cũng có chút chua xót. Nàng
buồn bực trong đầu không nói lời nào, chậm rãi từ từ uống cạn một chén
ngay cả thịt trong đó đều ăn vào trong bụng.
Bởi vì bị bệnh, mấy ngày nay khẩu vị của Lỗ Đạt Mã cũng không tốt như
vậy, ăn được rất ít. Hôm nay lập tức ăn nhiều như vậy, Dạ thật vui mừng,
hắn xoay người lại đi múc thêm một chén nữa, giơ lên trước mặt của Lỗ
Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã không nói hai lời, cũng không quản bỏng miệng, sảng khoái
uống sạch lần nữa.
Ngay sau đó thời điểm Dạ lấy thêm chén thứ ba, Lỗ Đạt Mã vỗ bụng của
mình, lắc đầu một cái: "Dạ ta ăn no rồi, ngươi cũng mau ăn đi!"
Dạ đáp một tiếng, cũng không có múc canh, hắn xoay người cầm một
miếng
thịt
muối,
chống
lên
chậu
than
nướng
ăn.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lỗ Đạt Mã biết, hắn là muốn để
canh cá lại cho mình.
Ngâm qua nước nóng, lại uống hai chén lớn canh cá, trên người của Lỗ
Đạt Mã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trên người rõ ràng dễ chịu hơn rất
nhiều. Nàng ôm lấy thảm da thú nằm xuống, cảm giác xem chừng mình
ngủ tiếp một giấc, ngày mai có lẽ là tốt. Trong bụng nghĩ như vậy, trong
chốc lát liền ngủ thật say......
Dạ ăn xong rồi không có việc làm, cũng bò đến bên người Lỗ Đạt Mã
chợp mắt. Ngủ vốn là sở trường động vật họ mèo, hơn nữa dưới dạng khí