KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ
Tiêu Dương
Chương 17: Mưa Sao Băng Chòm Sao Anh Tiên
Editor: ChieuNinh
Khi ánh sáng cuối cùng của mặt trời chiều trốn vào phía chân trời, tấm
màn đêm màu đen lại kéo lên bầu trời.
Lỗ Đạt Mã dùng cỏ khô trải thành cái đệm, nằm ngửa ở phía trên. Hắc
báo hình như cũng nhìn ra nơi này thoải mái, thong thả ung dung đi bộ tới
đây, nằm ở bên cạnh nàng.
Lỗ Đạt Mã nhìn hắc báo một cái, hắc báo cũng nhìn nàng, trong con
ngươi màu tím sẫm toát ra ánh mắt IQ cao mà loài người mới có, nó cong
cái đuôi thật dài lên quấn lấy cánh tay Lỗ Đạt Mã, nhẹ nhàng lắc lư hai cái,
như một đứa bé nũng nịu. Làm cho Lỗ Đạt Mã cảm thấy ấm áp thân thiết.
Lỗ Đạt Mã nửa tựa vào trên người hắc báo, cách đó không xa ánh lửa
chớp lóe chiếu vào con ngươi đen nhánh của nàng, thoáng lộ ra vẻ sinh
động.
Đây là một thời đại nàng không giải thích được bị xuyên qua đến đây, ở
thế giới này, cũng là ban đêm đầu tiên vượt qua trong an ổn.
Không có đói bụng, không có sợ hãi, không có tuyệt vọng. Nàng có thể
thanh thản ở chỗ này, lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran, nhìn lên phía
chân trời.
Giơ tay lên, Lỗ Đạt Mã nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu hắc báo, phần an
bình này là nó mang cho nàng.