sắc bén, sát ý vô cùng; bốn kiếm Xu, Tuyền, Ki, Quyền cũng công khí, theo
đuổi đấu pháp không rời.
Lâm Phương Sinh cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, linh lực cấp tốc vận
chuyển, đan điền rỗng rồi lại đầy, mạnh mẽ khống chế Thiên Cương Địa Sát
trận, mỗi kiếm ý của đối phương đều chặn hết; đồng thời cũng phải phòng
bị tu sĩ cùng yêu thú đánh lén. Chỉ qua thời gian nửa chén trà, y sắc mặt đã
tái nhợt, mồ hôi ướt áo, cũng sắp tàn bại.
Y thấy trong ánh mắt tối tăm của La Hạo Nhiên hiện lên vài phần hứng
thú tàn khốc, trong lòng biết người này còn chưa hạ sát chiêu, muốn đem y
bắt giữ, sau đó… Chắc chắn là muốn làm nhục y.
Lâm Phương Sinh thấy Diêm Tà bị tầng tầng yêu thú vây quanh đến
không thấy tung tích, lập tức bứt ra, tránh đi một kiếm lôi đình vạn quân
của La Hạo Nhiên, triển khai chỗ linh khí ít ỏi để đến bên Diêm Tà, kiếm
trận cũng vung ra một mảnh máu tươi. Y nắm lấy tay Diêm Tà, tay còn lại
cầm một ngọc phù, nói, “La Hạo Nhiên, thời gian của ngươi không nhiều,
cần phải quý trọng.”
Diêm Tà khó hiểu, một đôi mắt tím ánh vẻ lo lắng dị thường, “Phương
Sinh ca ca, không được! Ta vì ngươi ngăn cản một hai, ngươi thử xem trong
nước…”
Lâm Phương Sinh không đợi hắn nói xong, kích phát ngọc phù, nhất
thời ánh sáng đỏ tươi lóe ra, giống như một hồng cầu, bao lấy hai người
một thú.
Khi hồng quang tiêu tán liền không thấy bộ dáng nhóm người Lâm
Phương Sinh. La Hạo Nhiên cả giận nói, “Lũ chuột nhắt vô sỉ!” Một đạo
kiếm quang chém xuống, đem tiểu trúc giữa hồ chém thành hai nửa, cũng
có hơn mười yêu thú dính phải kiếm khí, rống lên mấy tiếng liền chết.