Hơi thởTư Hoa Quân nóng rực, một thanh nghiệtcăn vòng qua vòng lại,
vô thủy vô chung, tại sâutrong vách thịt non mềm nóng bỏng mà tác cầu
vôđộ.
Ngẫu nhiên cúiđầu xuống,có thểthấy kiếm tu cắn chặt khớp hàm,đôi môi
mỏng hằn vết răng, nổi bật một tơ máuđỏ, theo từngđộng tác mà uốn lượn
chảy xuống.
Nếu nhìn kĩ, có thể thấy vệt nước nơiđuôi mắt bị nắng chiếu vào long
lanh khó tả, tình nhiệt khó nhịn.
Tư Hoa Quân nhiệt tình bốc lên, lại bị chặn lại, hứng thú giảmđi, chỉ làm
qua loa.
Lâm Phương Sinh bị hắn buông ra, thả lỏngđôi môi bị cắn chặt, mặt
không hề thayđổi chỉnh lại quầnáo, không chút bối rối. Y vungống tayáo,
thu hồi linh kiếm cùng linh phùđầyđất, eo lưng dù kiệt lực cũng vươn
thẳng, xoay người rờiđi.
Tư Hoa Quân thấy bóng y dần xa, vẫnđứng yên dưới gốc cây, không hề
níu giữ.
Chỉ thấy mộtđóa hoa như băng phiếnđọng lại nơi ngón tay, bàn tay cong
lại, một ngọn lửa vàng bùng lên, thiêu rụiđóa hoa.