Nghe được lời sư tôn, đương nhiên y cũng phải đáp lời, “Vâng, đệ tử
biết rồi.” Y cũng nói luôn, “Sư tôn, đệ tử có ô danh trên người, nếu vào
thành e chỉ liên lụy đồng môn. Không bằng để ta tự làm một mình.”
Hách Liên Vạn Thành khẽ chạm lên má y, biểu tình không chút gợn
sóng, “Cùng ta đi gặp thiên tử đã, sau đó tùy ngươi.”
Lâm Phương Sinh biết ý sư tôn, lại muốn bảo vệ y đến cùng,trong lòng
ấm áp, lại có vài phần hổ thẹn.
Trưa ngày hôm sau, bên tường thành Đại Uyên, quả nhiên đã có người
đợi sẵn. Tưởng trưởng lão ra mặt, thông báo cho thiết vệ thủ thành, bảo
thuyền của vạn Kiếm môn hướng thẳng về phía hoàng cung. Sau khi sử
dụngpháp bảo thần thông, bảo thuyền liền hạ xuống đất.
Lập tức có thị vệ đến tiếp ứng.
Chinh Mạc hiện thời không có mặt, Lâm Phương Sinh liền thế chỗ đệ tử
chân truyền, tùy thị bên sư tôn.
Chưởng môn Vạn Kiếm đương nhiên là do trọng thần bên cạnh thiên tử
tiếp đãi. Vị đạithần bộ dáng võ tướng kia tự xưng họ Trần, nhậm chức Hộ
quốc đạitướng quân, nay hơn bốn mươi tuổi. Vị này dẫn Hách Liên Vạn
Thành cùng Lâm Phương Sinh đi đến một gian mật thất, lại cẩn thận kiểm
tra pháp trận che chắn.
Hách Liên Vạn Thành triệu ra kiếm Thần Thương, kích phát Kiếm vực,
“Nói ngắn gọn.”
Trần tướng quân thở dài một tiếng, quả nhiên nói rất ngắn, “Đương kim
thiên tử đã trúng chú.”
Đương kim thiên tử Công Dã Thánh Dương, phụ hoàng của Minh Kính
cùng Minh Lung, là vị thiên tử cực kỳ tài đức sáng suốt.