KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 343

Không lâu sau, bức tường băng kia ù ù rung động, vụn băng rơi xuống

từ bốn phía, lộ ra một cánh cửa hình vòm cao bằng hai người, dẫn tiếp vào
một hành lang, ánh sáng xanh đục, thanh lãnh cô tịch, uốn lượn vào sâu bên
trong. Đỉnh đầu dưới chân đều là tuyết cả, hoa mỹ trong suốt đẹp đến mức
không nói nên lời, phải công nhận là vô cùng tinh xảo.

Lâm Phương Sinh nói, “Đạiyêu Thượng cổ này đúng là có phẩm vị

không tầm thường.”

Tư Hoa Quân mỉm cười, không cho là đúng, lại nắm lấy tay Lâm

Phương Sinh, chậm rãiđi vào bên trong hành lang gấp khúc, “Nó chỉ cố làm
hết sức thôi. Yêu thúhệ băng có rất nhiều hạn chế, chỉ có thể thu lại một
góc, từ xưa đến nay mới hình thành nên chút của cải báu vật.”

Ẩn trong ngôn từ là một sự tự tin ngạo nghễ.

Lâm Phương Sinh nhớ đến Viêm Dạ, lại càng thêm thương tiếc. Y liếc

mắt nhìn xuống Kinh Thiên các, thấy sói con ngủ say gần như bất tỉnh, y
nhíu mày, “Sao Viêm Dạ lại mê man lâu như thế?”

Hai người đã đi đến cuối hành lang gấp khúc, thấy một chiếc cầu thang

bằng băng xoáy ốc, có lẽ là dẫn đến lòng núi, nhưng lại kéo dài lên trên.
Xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng thở hay bước chân cũng luẩn quẩn
trong không gian.

Hai bên cầu thang là băng nhũ sắc nhọn, tường băng còn nạm những

viên dạ minh châu sáng rực, soi rọi quang ảnh, đẹp mê ly. Nếu đặt bản thân
trong này lâu, e là có dấu hiệu mê muội.

May mà cả người cả yêu đều có ý chí kiên định, không hề để chuyện

nhỏ đó vào mắt. Tư Hoa Quân còn giải thích cho Lâm Phương Sinh, “Hàn
Lang từ xưa đến nay vẫn rất khổ cực, sói mẹ mang thai ba mươi năm mới
sinh, khó khăn cỡ nào không thể nói hết. Thất tuyệt ấn kia nhập vào từ lúc
mới hoài thai, sau ba mươi năm đãăn sâu vào Nguyên Thần, gỡ ra rất khó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.