KIẾM TU LÃNH LOẠI TỐC THẦN PHÁP - Trang 370

Hiện giờ ngọc bài rất lạnh, hơi run run, giữa chất ngọc trắng noãn như

tuyết, một điểm đen dần loang rộng ra.

Rõ ràng là dấu hiệu của việc ma khí xâm nhập.

Cách đó hơn mười nghìn dặm, tạibăng nguyên Lưu Việt, trong một động

dưới đáy sông băng.

Giọng của Viêm Dạ khàn khàn, vẳng rền rĩ trong hang, khiến Lâm

Phương Sinh ngẩn người ra, càng thêm quẫn bách gấp trăm lần, hai chân
cứng đờ, phía sau co rút lại, không cho ngón tay của nó động đậy.

Ngón tay hơi cong lại, xúc cảm càngthêm rõ ràng, hệt như lửa cháy lan

trên đồng cỏ. Lâm Phương Sinh bừng cả toàn thân, mồ hôi rịn ra từng dòng.

Y cắn răng cố nén, tay bấu lên vai Viêm Dạ, hơi thở cứ nặng dần,

“Ngươi súc sinh này… Ở bên cạnh không học gì, lại dám rình coi…”

Lời này thực oan uổng! Cái cục lông to bằng cái bàn tay kia, cho dù là

Ma Tu hay sư tôn, thậm chí cả đến Yêu Tu Tư Hoa cung chủ, có ai quan
tâm đến nó đâu?

Cho nên khi đang giao hoan cực lạc, họ chưa từng kiêng dè nó, nhưng

không ngờ con súc sinh nhỏ này lại để tâm hết thảy.

Phù văn lại chọn đúng lúc này để phát động, mị thái lan tràn, lửa nóng

sung huyết, khát cầu một thứ dài hơn, thô hơn ngón tay.

Viêm Dạ đương nhiên rất biết nghe theo lời phải, “kỷ luật nghiêm

minh”, lấy thứ “thô to” hơn ngón tay thế vào.

Lúc vừa đưa vào, hai người đều ngả ra, rên lên một tiếng.

Hơi thởViêm Dạ nóng tựalửa, hôn chi chút lên vành tai Lâm Phương

Sinh, giọng nói khàn khàn, “Chẳng trách bọn họ lại thích làm điều này, quả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.