sủng nhược kinh. Có điềutâm đã có chốn, không chấp nhận người ngoài
được.”
Lục đạo tiên nhân nghe vậy cũng không lằng nhằng, đôi mắt tuyệt đẹp
chuyển sang Tư Hoa Quân. Hắn ta cười nói, “Nương tử nhà ta hay ghen
lắm, thỉnh tiên nhân bỏ qua.”
Viêm Dạ cũng cất giọng lạnh lùng, “Ta không cần kẻ ngoài.”
Khuôn mặt của Lục Đạo tiên nhân trầm xuống, lạnh lùng liếc qua Hách
Liên Vạn Thành, hừ lạnh, “Vừa thấy đã biết lãnh tâm lãnh phế,tuyệt tình
đoạn dục, không đáng nhắc đến.”
Lâm Phương Sinh thầm nghĩ: Cái này thì nhìn nhầm rồi, sư tôn ngầm
vậy thôi, chứ người mà nhiệt tình lên thì ngươi ăn không tiêu nổi đâu.
Hách Liên Vạn Thành tự hiểu y đang nghĩ gì, ánh mắt lãnh đạm lướt
qua.
Lâm Phương Sinh lập tức mặt đỏ tai hồng, cúi đầu không dám nhìn
thẳng.
Lục Đạo tiên nhân chưa chú ý đến động tĩnh bên này, ống tay áo như
khói sóng vung lên, nói, “Từ đó đi ra là tầng thứ năm, nếu ra không được
thì chịu chết đi.”
Từ ống tay áo, một làn khói đặc màu phấn hồng bùng ra, tràn ngập căn
phòng.
Đợi khi khói bụi tan hết, tường gương bóng loáng bốn phía đã biến mất,
một mình y giữa một rừng đào trải ra đến vô hạn.
Hoa đàokia trăng trắng phấn hồng, nở rộ rực rỡ, sáng cả tầng mây, cỏ
biếc trải rộng, lại có cả suối chảy róc rách, hệt như cảnh thế ngoại đào