KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 226

- “Nhưng ta muốn tên Chung Tu vừa nãy ra tay với ta phải chết... Còn

việc làm ăn của Lôi Vũ Đường ở Thành Nam không cần hắn bảo kê nữa, tất
cả sẽ do Lưỡng Tằng Lâu bọn ta phụ trách. Còn về sinh ý của các ngươi ta
chỉ lấy hai phần. Từ này về sau, ta với ngươi coi như đi trên cùng một con
thuyền, hy vọng sau này ngươi sẽ nhớ rõ lập trường và những gì ta đã nói
hôm nay.”

Nghe xong những lời này, Chương Nam cuối cùng cũng dừng lại cơn run

rẩy triền miên của mình, trong mắt của hắn cũng chỉ còn lại chút tức giận.

Còn Chung Tu nằm thê thảm ở góc tường như hồ điệp bị mất cánh,

miệng rên rĩ âm thanh thê lương không cam lòng, trong nháy mắt, hắn dùng
hết sức nện lưng vào tường nương nhờ lực đập bay vút ra ngoài, để lại phía
sau hàng đống gạch vụn vỡ.

Vương Thái Hư cũng chẳng buồn nhíu mày.

Thậm chí hắn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Chung Tu.

Trong màn đêm dày đặc chợt vang lên vô số tiếng rít xé gió, sau đó là

tiếng kim loại phập phập đâm xuyên da thịt, sau cùng là âm thanh vật gì đó
rơi xuống đất.

Hắn vẫy vẫy tay với Chung Nam đang nằm xụi lơ, giọng nói thêm phần

trầm thấp:

- “Lúc này ngươi có thể ra ngoài, thông báo cho người của ngươi rằng

ngươi vẫn còn sống, dẫn bọn họ rời khỏi đây. Sau đó, phải nhớ rõ những
việc tiếp theo ngươi phải làm.”

- “Ta chi biết có một đại nhân vật trong lâu thuộc quân đội, cụ thể là ai

thì không rõ.” – Chương Nam vừa bước ra khỏi cửa vừa khàn giọng để lại
một câu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.