KIẾN - Trang 57

Anh cởi cái áo sơ mi dính máu.
- Đừng nài nỉ, quyết định của anh không thay đổi được nữa đâu.
- Được, thế thì, em sẽ đi với anh! Cô tuyên bố và nắm cái đèn pin.
- Không, em ở lại đây!
Anh nắm cổ tay cô lại, kiên quyết.
- Bỏ em ra, anh làm sao thế?
- Anh xin lỗi, nhưng em phải hiểu, cái kho này là cái gì đó chỉ liên quan tới
mình anh. Đó là hành trình của anh, là đường đi của anh. Và không ai được
xen vào, em nghe anh không đấy?
Đằng sau họ, Nicolas vẫn khóc trước xác Ouarzazate. Jonathan buông cổ
tay Lucie ra và lại gần con trai.
- Nào, bình tĩnh lại nào, cậu bé!
- Con chán lắm rồi, Ouarzi chết còn bố mẹ chỉ cãi nhau thôi.
Jonathan muốn xoa dịu. Anh cầm bao diêm, lấy ra sáu que và đặt chúng lên
bàn.
- Này, nhìn xem, bố sẽ chỉ cho con một câu đố. Có thể xếp bốn hình vuông
bằng nhau với sáu que diêm này. Hãy tìm xem, con có thể tìm ra cách làm
đấy.
Ngạc nhiên, cậu bé liền lau nước mắt và hít mạnh nước mũi. Nó bắt đầu đặt
các que diêm theo nhiều cách khác nhau.
- Và bố còn một lời khuyên cho con. Để tìm ra lời giải, phải nghĩ khác đi.
Nếu chúng ta cứ nghĩ theo thói quen, chúng ta sẽ chẳng được gì cả.
Nicolas xếp được ba hình tam giác. Nhưng không phải bốn. Nó ngước đôi
mắt xanh to của mình, chớp mắt.
- Bố tìm được lời giải chưa, bố?
- Chưa, nhưng bố cảm giác là không còn lâu nữa đâu.
Tạm thời thì Jonathan làm cậu con trai bình tĩnh trở lại, nhưng vợ anh thì
chưa. Lucie nhìn anh đầy bực tức. Và buổi tối họ cãi nhau khá gay gắt.
Nhưng Jonathan không muốn nói gì về cái kho với những bí ẩn của nó.
Hôm sau, anh dậy sớm và mất cả buổi sáng để lắp ở lối vào kho chứa đồ
một cái cửa sắt có ổ khóa lớn. Anh đeo vào cổ chiếc chìa khóa duy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.