KIẾP CON LAI - Trang 148

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 22

Từ chợ đến nhà chị Loan không mất bao lâu, vì tôi vẫn nhớ đường dù đã ba
năm qua đi từ lần cuối cùng tôi đến thăm chị. Thành phố vẫn gần như cũ
nhưng ngôi biệt thự thì thay đổi khá nhiều. Dư âm của đám cưới vẫn còn
hiện diện qua những đồ vật trang hoàng trên bức tường màu trắng và xác
pháo đỏ trên mặt đất. Ngôi nhà đã được sơn xanh, không còn cái màu vỏ
trứng mà mẹ tôi từng ưa thích nữa. Cửa chính, cửa sổ bị đập phá đã được
thay thế. Trên lầu ba, ngó ra mặt đường, nơi đã từng treo tấm bảng tên của
ngôi biệt thự bây giờ thế vào một lá cờ đỏ sao vàng.
Khu vườn lại sum suê, um tùm với nhiều loại cây dại mọc trong những
chậu kiểng đắt tiền. Hoa nở tràn lan dưới ánh nắng mặt trời như đang chế
giễu tôi là đời sống phía sau chiếc cổng không cần phải chăm sóc. Trái lại,
hồ tắm cạn khô nằm phơi mình giữa vườn trông thật chướng mắt. Tôi chợt
nhận ra mình đang đóng cái vai của một người xa lạ, đứng bên ngoài nhìn
vào như những đứa trẻ con nhếch nhác mà mẹ tôi đã cấm tôi giao thiệp
trước đây. Với một cõi lòng nặng trĩu, tôi đưa tay bấm chuông.
Một giây sau, Loan hiện ra, chiếc khăn nấu bếp quấn ngang lưng, trên tay
cầm đôi đũa. Trông thấy chúng tôi, chị sửng sốt buông đôi đũa đang cầm,
hai tay ôm lấy mặt. Tôi và Jimmy cùng kêu tên chị với nỗi hân hoan vui
sướng. Tuy nhiên, niềm vui tan biến ngay khi chúng tôi nhận ra cái bóng
của ông Trần hiện ra sau khung cửa. Ông bước ra đứng sau lưng chị Loan,
cau mày nhìn chúng tôi.
Ông hỏi chị Loan với vẻ nóng nảy khó chịu:
"Tại sao chúng có mặt ở đây?"
"Em không biết." Chị bước xuống thềm đi ra cổng. "Em nghĩ chắc có
chuyện gì xảy ra, tụi nó đến nhờ giúp đỡ."
"Em vào nhà ngay, anh có chuyện muốn nói. Trong nhà." Ông ta biến mất
vào sau cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.