KIẾP CON LAI - Trang 150

"Chị có sao không? Có chuyện trục trặc hả chị?" Tôi hỏi lần nữa.
Chị vò tóc tôi như chị vẫn thường làm trước đây khi tôi còn nhỏ.
"Kiên còn nhớ trước đây chị từng nói là chị muốn em đến thăm chị
không?"
"Dạ."
"Chị xin lỗi." Chị nói giữa những tiếng nấc. "Đáng lẽ chị không nên nói
vậy dù đó là điều chị thật lòng muốn nói. Em và các em em không thể ở lại
đây được. Chị không biết chuyện gì đã xảy ra cho các em; cũng không biết
tại sao các em đến đây. Chị không thể giúp các em được. Chị không được
phép liên hệ với các em."
"Tại sao? Chị nói không được phép là sao?" Tôi nhìn vào mặt chị. "Ông ta
muốn tụi em rời khỏi đây phải không chị?"
"Em còn nhớ những bức thư của chị viết mà nhà không nhận được không?"
Chị hỏi.
Tôi gật đầu: "Ý chị muốn nói sao?"
"Chị nhờ ông Trần trao lại."
Đột nhiên tôi hiểu ra. "Nhưng ông ta không đưa."
Chị Loan run rẩy. "Bao lâu chị còn ở trong ngôi nhà này thì chị không được
liên hệ với gia đình em."
Mỗi lời chị nói cứa thêm một vết thương mới trong tôi. "Em hiểu." Tôi lạnh
lùng nói. "Chị đừng lọ Tụi em đi ngay bây giờ."
"Chị sẽ đưa các em một đoạn. Chị xin lỗi các em. Ước gì chị có thể giúp
các em nhiều hơn nữa."
"Không sao. Để em chuẩn bị cho mấy đứa em em một chút."
"Các em đi đâu?" Chị hỏi.
"Về nhà."
Tôi kéo Bé Tí đứng dậy. Jimmy bước ra tháo giây cho con chó của nó đang
bị cột ngoài hàng rào. Loan quay sang tôi hỏi: "Em cần chị giúp gì không?"
Mùi nước mía ngọt ngào vẫn bay đầy trong không khí. "Tụi em xin được
uống chút nước chỗ cái xe kia, nếu việc đó không gây phiền phức gì."
*
Chúng tôi lội bộ trên con đường vắng quen thuộc trở ngược lại khu chợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.