KIẾP CON LAI - Trang 153

ngưng thì chắc con sẽ chết." Tụi em đến sau lưng ổng. "Bác!" Em kêu ổng.
"Có chuyện gì vậy bác?" Ổng ngước nhìn lên. Dưới ánh trăng lờ mờ, khuôn
mặt ổng đầm đìa nước mắt. "Tao đang chết." Ông ta nói. "Không, bác
không chết đâu. Bác chỉ say quá thôi." Em nói vậy, nhưng ông nói ngay:
"Suốt ba tiếng đồng hồ rồi tao đái liên tục, nước đái cứ chảy ra hoài không
chịu ngừng. Chắc tao sẽ đái cho tới chết." Em nói với ổng "Không sao đâu.
Bác không có đái, chỉ là tiếng nước suối chảy dưới kia thôi. Bác đi về với
tụi cháu." Tụi em kéo quần ổng lên rồi đưa ổng về nhà an toàn."
Tôi phá ra cười, quên hết mọi chuyện.
"Mừng vì được giải thoát, trên đường về nhà ông hứa một ngày nào sẽ trả
ơn."
Jimmy dừng lại uống cạn bịch nước mía, rồi tiếp: "Anh nhớ nhắc chuyện
đó với ổng bả, bắt họ phải chịu điều kiện của mình trước khi bán con Loụ
Nếu họ không chịu thì đừng bán."
"Ừ, tao sẽ nhắc họ. Tao hứa!"
"Tốt." Nó thở dài.
Nó nhắc Bé Tí lên lưng. Con bé đặt chiếc gối bẩn lên gáy anh rồi tựa đầu
vào đó. Cảnh cũ lại tái diễn, chúng tôi tiếp tục bước đi với con chó vừa
chạy vừa chúi mũi ngửi phía trước chừng vài bước.
Jimmy quay sang tôi:
"Anh Kiên." Nó nói với một giọng lo lắng.
"Gì?"
"Nếu mẹ không về... "
"Tao tưởng mày không muốn nhắc tới chuyện đó mà."
"Em không muốn. Nhưng lỡ mẹ không về thì mình làm sao?"
"Tao cũng không biết làm sao."
"Anh không bỏ tụi em chứ anh kiên?" Nó hỏi.
Tôi nhìn thằng em. Nó mới chín tuổi mà như một ông già, thở hào hển, hốc
hác, mồ hôi dính đầy trên tóc. Tôi lắc đầu:
"Anh sẽ không bao giờ bỏ các em đâu. Anh hứa chúng ta sẽ ở chung với
nhau."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.