KIẾP CON LAI - Trang 154

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 23

Về đến cổng làng, Jimmy dừng lại xốc Bé Tí trên lưng cho ngay ngắn rồi
thở dài: "Em cõng Bé Tí về nhà. Anh lo chuyện con Lou, nhớ bắt họ phải
đồng ý trước."
Tôi kéo Bé Tí xuống khỏi lưng Jimmỵ "Thôi bỏ chuyện đó đi. Chuyện mày
nhờ tao không làm được đâu. Chúng ta tìm cách khác."
Trời đã tối. Đường sá vắng tanh, một vài con đom đóm lập lòe trong các
bụi cây. Con hẻm dẫn về nhà chúng tôi như dài vô tận, nhưng càng về đến
gần, mùi ổi chín trong vườn nhà dượng tôi càng thơm nồng. Con chó của
em tôi rên lên mấy tiếng nho nhỏ khi vào đến cửa nhà. Jimmy vỗ nhẹ vào
đầu giữ nó im lặng. Đèn cả hai nhà đều cháy sáng. Có nhiều bóng người
trong phòng ông bà ngoại tôi. Một người nào đó nhận ra chúng tôi qua
khung cửa sổ, và kêu thét lên.
Phường trưởng, ông Qui Bá, chạy vội ra cửa, theo sau là mẹ tôi. Sau lưng
họ là bà Đặng và mấy người công an. Trông thấy chúng tôi, mẹ tôi òa ra
khóc. Chúng tôi ôm cứng lấy nhau trong cơn xúc động tràn ngập làm em
gái tôi gần muốn ngẹt thở. Mẹ tôi run lẩy bẩy.
Bà bồng Bé Tí lên, nhận ra những vết bầm trên mặt tôi mẹ tôi gặng hỏi lý
dọ Dưới ngọn đèn đường vàng vọt, tôi chỉ cho mẹ tôi thấy những vết sưng,
vết bầm mà Tín đã để lại trên lưng tôi trong khi Jimmy kể cho mẹ tôi nghe
về vụ mấy củ khoai. Mặt mẹ tôi đỏ rực lên như mảnh than hồng trong nỗi
đau đớn và tức giận.
Quay sang ông Qui Bá, mẹ tôi chùi nước mắt bằng lưng bàn taỵ Ông
phường trưởng nhíu mày suy nghĩ. Mẹ tôi tằng hắng. "Ông chứng kiến hết
mọi chuyện, xin ông xử cho chúng tôi. Tôi đòi hỏi sự công bằng."
Ông ta lên tiếng:
"Chị còn đòi hỏi gì đây chị Khuôn? Chị bỏ đi chín ngày, để con cái lại đây.
Chúng tôi ai cũng nghĩ là chị bỏ con chị rồi. Mai ra trụ sở rồi chuyện gì giải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.