KIẾP CON LAI - Trang 160

những chiếc móng tay của mình. "Điều đáng nói không phải là chuyện ở tù
mà là chuyện tiền bạc bị mất sạch."
"Tại sao vậy mẹ?"
"Làm sao mẹ biết được. Mẹ và dì Đặng đang ngồi ăn sáng thì có một người
Tầu đến ngồi ở chiếc bàn đối diện. Mẹ tưởng là người giao hàng. Mẹ và dì
Đặng bước đến nói chuyện."
"Nói chuyện?"
"Chuyện làm ăn. Việc kế đến là thình lình ông ta rút súng ra và còng tay mẹ
với dì Đặng ngay giữa đám đông, rồi tống vào tù."
Tôi đẩy cái tô không sang một bên:
"Con không ăn nữa đâu. Mẹ không còn bao nhiêu tiền."
"Đừng lọ" Dì Đặng chen vào. "Dì vẫn còn vài tờ ông Hồ đỏ trong túi. Các
cháu cứ ăn uống tự nhiên."
*
Khuya hôm đó, sau khi cho Bé Tí và Jimmy đi ngủ trong phòng của ông bà
ngoại tôi, mẹ tôi sang phòng tôi. Bà ngồi bên mép giường, nhìn tôi với cặp
mắt đau khổ. Khuôn mặt đẹp đẽ vốn vẫn được săn sóc cẩn thận khi xưa của
mẹ tôi đã biến mất, thay vào đó là nỗi thống khổ tột cùng. Trong một
thoáng, tôi tưởng không nhận ra được mẹ tôi, và điều đó làm cho tôi hoảng
hốt.
"Nếu mẹ không về thì con làm sao?" Mẹ tôi hỏi.
"Con không biết, mẹ." Tôi trả lời. "Con sẽ đợi mẹ trở về."
"Nếu mẹ không trở về thì sao?"
"Sao mẹ không trở về? Mẹ phải nuôi tụi con mà."
"Nếu lỡ mẹ chết thì làm sao mẹ nuôi tụi con được. Việc đó có thể xảy ra.
Nếu mẹ chết đi thì con làm sao, Kiên?"
"Con không biết. Xin mẹ đừng hỏi con như vậy. Mẹ cứ dặn con những việc
phải làm." Tôi sợ hãi òa khóc. "Nếu mẹ không trở về thì tụi con phải đi xin
ăn rồi. Jimmy định bán con Lou, nhưng tụi con chưa kịp bán."
Mẹ tôi nước mắt chan hòa, hỏi: "Con không bỏ các em con chứ?"
"Không."
"Tội nghiệp con." Mẹ tôi chồm tới ôm lấy tôi. Tôi nếm được những giọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.