KIẾP CON LAI - Trang 162

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 25

Sáng hôm sau thức dậy, tôi gập người vì cơn đau như cắt ở ngang thắt lưng.
Ngay cả thở cũng làm cho đau. Tôi bò ra khỏi giường, lê từng bước, băng
ngang qua phòng Ánh Nguyệt để về phía nhà tiểu. Ánh Nguyệt đang ngồi
nhìn đờ đẫn vào bóng mình trong gương. Mỗi bước chân làm mắt tôi hoa
lên với hàng ngàn tia sáng. Tôi không buồn khép cửa phòng lại.
Tiểu được nửa chừng tôi mới nhận ra là nước tiểu của mình toàn máu.
Từng giòng máu đỏ tươi tuôn ra khỏi người tôi. Tôi hoảng sợ vội kéo quần
lên, mặc cho máu thấm ra đầy quần và khập khểnh đi tìm mẹ. Bà đang ở
trong phòng ngoại tôi với dì Đặng. Khi mẹ tôi kéo quần tôi xuống để khám,
chẳng có gì bất thường ngoài những vết máu do tôi tiểu ra.
"Nó bị gì vậy?" Mẹ tôi òa khóc trong lo lắng. "Chị Đặng giúp dùm tôi."
Dì Đặng lắc đầu.
"Nó bị đánh dập bể một bộ phận nào trong người. Phải đưa nó đi bác sĩ."
"Tiền đâu mà đi bác sĩ." Mẹ tôi nói. "Hơn nữa, cái đám tập sự đó làm được
gì. Chúng có biết gì đâu."
"Vậy thì đem nó tới ông thầy Tầu trị bệnh cho bà cụ, để coi ông ta nói sao."
Dì Đặng đề nghị.
Ông thầy Tầu cho biết là một trái thận của tôi bị đấm trúng. Vì tôi còn trẻ
và khỏe nên việc đó không để lại hậu quả về sau. Sau vài thang thuốc, tôi
không còn tiểu ra máu nữa.
*
Một tuần sau, ông bà ngoại tôi từ bệnh viện trở về. Chân của bà tôi vẫn còn
sưng vều lên và đầy mủ. Từ xa nhìn nó giống như một quả cà chín úng. Bà
tôi ngồi dưới bóng một cây mít, lắng nghe chị Ánh Nguyệt đọc kinh Phật,
trên đầu họ, xuyên qua cành lá, hơi nóng buổi chiều hừng hực phủ xuống.
Màu da sạm nắng của họ bóng lên dưới ánh nắng mặt trời, và những bàn
chân trần của họ vùi dưới cát nóng. Họ mê mẫn chú tâm vào những trang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.