KIẾP CON LAI - Trang 176

gái mặc áo đỏ mà tôi vẫn tiếp tục gặp ở ngoài bến cá đứng co ro bên cạnh.
Kim nhìn tôi với cái nhìn buồn bả.
"Chuyện gì vậy?"
Ông tôi nói với giọng khó chịu.
"Mấy người này tìm mẹ cháu. Ông nói mẹ cháu không có nhà nhưng họ
không chịu đị"
Người đàn bà đó vừa cao vừa ốm, và giọng nói của bà ta the thé giận dữ.
"Tôi không đi đâu cả cho đến khi nào thấy mặt con đĩ đó mới thôi, nếu nó
dám chường mặt ra đây."
"Mẹ, đi về." Kim kéo tay mẹ.
"Mẹ tôi không phải là đĩ." Tôi phản đối.
Người đàn bà lạ bước đến sát bên tôi cho đến khi khuôn mặt bà ta chỉ cách
mũi tôi chừng vài phân. Tôi ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc như mùi phân
bò tỏa ra từ y phục của bà. Bà ta kéo ống tay áo lên chỉ cho tôi thêm nhiều
vết bầm khác ở tay ở cổ. "Thằng chồng tao nó đánh tao đây." Bà ta nói. "Nó
đánh tao gần chết cũng vì con mẹ mày. Đừng có nói mẹ mày không phải là
đĩ."
"Bà là ai? Ai là chồng bà?" Tôi lắp bắp.
Bà ta ưởn ngực với vẻ hãnh diện: "Tao là bà Qui Bá, vợ chủ tịch xã. Mẹ
mày đụng tới tao thì sẽ biết tay tao."
"Ông Qui Bá?" Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh ông chủ tịch xã với mái tóc
bạc và nụ cười cởi mở. "Không thể nào. Họ gần như chẳng biết nhau. Chắc
là bà lộn với một người nào khác rồi."
"Mẹ, đi về. Người ta bu tới coi kìa." Kim nài nỉ.
"Mặc kệ thiên hạ. Tao không về."
Bên kia đường, Hồng lên tiếng kêu với vẻ hả hê:
"Kiên, mẹ mày về kìa."
Bà Qui Bá chạy vội ra đường:
"Con đĩ ngựa đâu? Chường mặt ra đây."
Kim nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ đau khổ. Tôi nhớ đến bãi cát trắng, mặt biển
ngoài xa với những gợn sóng bạc lấp lánh và đôi môi làm tôi liên tưởng đến
những cánh hoa hồng. Cô ta quay lưng chạy theo mẹ. Tôi cũng chạy theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.