"Lại đây." Ông thì thầm gọi mỗi lần tôi đến gần hàng rào.
Cuối cùng tôi dừng lại. "Ông muốn gì? Làm sao ông nhận ra tôi?"
Ông Lâm quăng một nắm cỏ vào chiếc rỗ mang bên hông. Ông ta nở nụ
cười gian ác như thường lệ: "Mày hỏi tức cười. Ban đầu tao cũng không
chắc là mày, nhưng khi tao gọi tên mày thì mày quay lại nên tao mới biết
ra. Tóm lại, cũng chẳng khó gì. Mày khác với mọi người, như con chó giữa
một bầy cừu." Ông ta liếm môi. "Ngoài ra, trong suốt sáu năm trời ở đây,
tao không nghĩ đến gia đình mày thì làm gì? Chuyện gì xảy ra vậy? Hụt
chuyến tàu lên thiên đàng nên phải mò vào địa ngục hả? Mẹ mày khỏe
không?"
"Mẹ tôi vẫn khỏe, cảm ơn ông hỏi thăm." Tôi bỏ đi khiêng một cục đá
khác.
Khi trở lại, tôi chọn một chỗ cách xa ông tạ Nhưng một lát sau, ông Lâm
cũng lết lại gần.
"Không, mẹ mày không khỏe đâu." Ông ta nói qua hơi thở. "Mẹ mày đâu?
Cái con đĩ thúi đó chắc cũng bị nhốt quanh đây."
"Ông đừng mất công tìm." Tôi trả đủa. "Bả không có ở đây đâu."
Ông ta nhướng mày lên với vẻ vui sướng. Lòng trắng trong mắt ông đã biến
thành vàng như màu dạ "Vậy càng tốt. Mày ở đây một mình càng làm cho
mẹ mày đau khổ. Cảm ơn thượng đế cho tao sống để thấy ngày hôm naỵ
Bây giờ có chết cũng mãn nguyện."
Ông ta dừng lại, chớp mắt nhìn trời. Đột nhiên nụ cười trên môi ông tắt
ngúm. "Trừ khi mẹ mày muốn tống mày đi giống như đã tống tao đi sáu
năm trước."
Tôi đứng bật dậy, quên cả cơn đau trên lưng. "Ông điên rồi. Mẹ tôi không
bao giờ làm vậy đâu. Đừng có nghĩ xấu cho mẹ tôi vì cái xui của ông."
Nét phẩn nộ hiện lên mặt. Ông đứng bật dậy túm lấy cái hàng rào làm như
ông ta muốn đánh tôi. Từ phía sau, một tên vệ binh tiến lại. Anh ta dùng
chân đá vào một cục đất đỏ để cảnh cáo. Một cục đất văng trúng vào ót ông
Lâm. Ông Lâm thụt lại, cắn môi rồi quay sang đối diện tên vệ binh.
Tên vệ binh liếc nhìn vào số tù ghi trên ngực phải của ông Lâm, hỏi:
"Có chuyện gì vậy mười không sáu bảy năm tám?"