KIẾP CON LAI - Trang 262

Trong khi chờ được gọi tên, chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn hình
chữ nhật bên kia hành lang. Chúng tôi người nào cũng diện bộ đồ khá nhất
có thể mua được, theo thời trang lúc đó: quần jean với áo lụa, hoặc áo sơ mi
sọc. Phần lớn những đứa trẻ gốc Mỹ trong toán của tôi đều tuổi từ mười hai
tới mười chín. Họ nhìn nhau chăm chăm, rán che dấu lòng tò mò dưới cái
vẻ dửng dưng lịch sự.
Một gia đình 16 người đứng tách riêng ở một góc, ai cũng mặc quần áo đắt
tiền, mang đầy đồ trang sức quý giá, người lấp lánh như những con công.
Họ dứng dưới gốc một cây thông, ăn bánh đậu xanh đựng trong chiếc giỏ đi
trại. Một cô gái chừng mười bốn tuổi, tóc vàng, mắt xanh, đứng bẻn lẽn
trong nhóm. Trên tay cô ta cầm một bình lớn đựng trà sữa đá. Người đàn bà
già nhất trong đám, mập phì, ngồi choáng cả chiếc ghế, gọi cô gái với
giọng hỉ hả. "Kiếm cái gì cho mẹ uống, con gái cưng." Bà ta cứ lập đi lập
lại câu đó, cười toáng lên như đó là một câu chuyện tiếu lâm thú vị. Mặt bà
ta trát một lớp phấn dày, nứt ra ở hai đuôi mắt. Mọi người trong gia đình bà
giật nẩy người lên mỗi khi bà gọi cô gái là con gái cưng. Họ lầu bầu bất
mãn, che dấu nỗi bực mình qua những câu chuyện cố làm ra vẻ sôi nổi.
Khi gia đình tôi được gọi tên, chúng tôi chạy ùa đến gặp người phỏng vấn ở
chân cầu thang. Đó là một người đàn bà da đen, mặc bộ vest màu xanh
đậm, trông đẹp đẽ mà cũng xa lạ như một con búp bê bằng sứ. Mùi nước
hoa bay thoảng trong không khí như mủi hoa hồng đen trong vườn nhà
dượng tôi sau cơn mưa. Một thông dịch viên người Việt Nam đứng sau
lưng bà chừng vài bước. Sau vài câu chào hỏi, họ dẩn chúng tôi lên lầu.
Khi bà ta mở cửa văn phòng mời chúng tôi vào, một luồng hơi lạnh từ
chiếc máy điều hòa không khí ôm phủ lấy tôi trong vòng tay dịu dàng, rất
tây phương của nó. Tôi hít một hơi dài, và đột nhiên, nước Mỹ đã ở trong
tôi. Bên cạnh, mẹ tôi bắt đầu khóc.
*
Ngay sau buổi phỏng vấn, chúng tôi vội vàng rời Sài Gòn. Chúng tôi không
có cơ hội thăm viếng thành phố, sinh hoạt quá mắc mỏ làm chúng tôi
không thể ở lâu được. Chưa kể chỗ ở của ông bà Hôm quá nhỏ, không tiện
cho một gia đình đông người gia đình chúng tôi. Mẹ tôi cắt Jimmy ở lại nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.