Kiên Nguyễn
Kiếp Con Lai
Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên
Chương 45
Sài Gòn, tháng 2 - 1985
Với số tiền bán chiếc giây chuyền của chị Loan, mẹ tôi đưa chúng tôi vào
Sài Gòn một tuần trước ngày phỏng vấn. Chúng tôi ở tạm tại nhà ba má dì
Đặng. Vợ chồng cụ già sống trong một cái chái nhỏ trước kia là nhà bếp
của họ, cách Dinh Độc Lập một khoảng ngắn. Căn nhà lớn bên cạnh, nơi
chúng tôi đã gặp dì Đặng mười năm trước đây lúc đi đón chiếc trực thăng,
đã được chia cắt nhiều lần và bán cho nhiều người khác nhau. Họ chỉ còn
lại căn bếp đó và một phòng tắm nhỏ xíu. Căn chái quá nhỏ, ngay cả đối
với hai cụ già; nhưng họ mở rộng vòng tay đón nhận chúng tôi.
Sài Gòn thay đổi nhiều từ sau cuộc nội chiến chấm dứt. Bộ mặt thành phố
cũng như dân chúng đều mang một vẻ chán nản, mệt mỏi. Những ngôi nhà
xinh đẹp ngày trước bây giờ đầy mối mọt. Sơn trốc nhường chỗ cho rêu.
Qua các khung cửa sổ đã bị tháo gỡ, những khuôn mặt dơ bẩn của con nít
thò ra nhìn khách qua đường với cái nhìn trống vắng. Xe đạp, xe kéo chạy
đầy trên các con đường hẹp, làm tăng thêm những tiếng ồn ào nhức óc bất
tận. Quả thật chúng tôi khó có thể hòa nhập vào cái sinh hoạt nhộn nhịp
như một bầy ong đó được.
Tôi đi ngơ ngẩn qua các con đường xa lạ, lòng ngổn ngang với những thủ
tục xuất cảnh rắc rối. Tôi không dám trực diện với nỗi lo âu của mình. Tôi
không biết số phận gia đình tôi sẽ đi tới đâu. Tương lai của chúng tôi là một
bí mật. Chúng tôi có đi được hay không tùy thuộc vào quyết định của
những khuôn mặt vô hình xa lạ tôi không bao giờ biết được.
Sài Gòn vào năm 85 đầy nghẹt, chật chội và tràn ngập rác rến. Trong cái
nóng hừng hực, bụi bốc lên bay đầy trong không gian rồi phủ chụp xuống
mọi vật như những giòng tuyết đen bất tận. Tôi học được ngay một điều là
không nên ăn mặc áo quần có màu sáng quá. Mọi vật bị nhuộm đen rất
nhanh, nhất là ở trung tâm Sài Gòn, nơi mà tất cả mọi người lăng xăng